Thập Niên 80: Trọng Sinh Mang Theo Không Gian Diệt Sạch Cực Phẩm - Chương 291: Mượn Gạch Xây Nhà? Đừng Hòng Mơ Tưởng!
Cập nhật lúc: 29/12/2025 16:09
"Bác gái Liễu, khách quý nha." Ở đây hơn nửa năm, hàng xóm láng giềng lần đầu tiên tới cửa, chẳng phải là khách quý thì là gì.
"Ủa, chị dâu cả nhà bác Liễu cũng ở đây à, hai người có việc gì thế?"
Mễ Tiểu Tiểu thắc mắc, nhìn về phía mẹ, dùng ánh mắt hỏi xem có chuyện gì.
Nụ cười trên mặt mẹ cô nhạt đi vài phần, nói: "Con trai út của bác gái Liễu về thành phố, trong nhà không đủ chỗ ở, muốn xây thêm một gian phòng ở phía Tây."
Nhà cô ở phía Đông nhà họ Liễu, xây nhà phía Tây thì sang nhà hàng xóm phía Đông làm gì?
"Bác gái Liễu, bố cháu bị thương, mẹ cháu đang mang thai, nhà bác xây nhà thì bố mẹ cháu cũng chẳng giúp được gì đâu, hay là để cháu sang giúp nấu cơm nhé?"
Xây nhà, hàng xóm sang giúp công một hai ngày cũng là chuyện nên làm.
Bố mẹ không làm được việc nặng, cô sang giúp nấu cơm cũng được.
Bác gái Liễu cười cười, mặt dày nói: "Người làm đủ rồi, không cần cháu sang giúp đâu, chỉ cần nhà cháu cho nhà bác mượn ít gạch là được."
Ánh mắt bác gái Liễu nhìn chằm chằm xuống nền đất bên ngoài nhà.
Mễ Tiểu Tiểu cười khẩy, muốn dùng d.a.o chọc thử vào mặt bà ta xem có thủng không.
Dày thế này, ai cho bà ta cái mặt mũi đó hả?
"Bác gái Liễu, thế thì bác làm khó nhà cháu rồi, nhà cháu cũng đâu có dư viên gạch nào, nhà cháu còn đang định xây thêm một gian nhà kho ở sân sau mà còn chưa có gạch đây này."
Chị dâu cả nhà họ Liễu sốt ruột, chỉ vào trong sân nói: "Sao lại không có gạch, nhà cô lát đầy dưới đất kia kìa, người ta xây nhà không có gạch, nhà cô gạch nhiều đến mức đem lát nền, cô cạy gạch dưới đất lên cho nhà tôi mượn dùng tạm, đợi nhà tôi mua được sẽ trả lại cho nhà cô."
Giọng điệu hùng hồn lý lẽ khiến Mễ Tiểu Tiểu tức quá hóa cười: "Không cho mượn."
"Cô... sao cô không có chút tình làng nghĩa xóm nào thế hả?" Chị dâu cả trừng đôi mắt đỏ hoe vẻ tổn thương, "Chúng ta là hàng xóm, hàng xóm gặp khó khăn, cô không nên đưa tay ra giúp đỡ một chút sao?"
"Giúp được thì nhà tôi tự nhiên sẽ giúp, nhưng không giúp được thì chị dâu Liễu cũng không thể làm khó nhà tôi chứ." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mễ Tiểu Tiểu nhăn lại còn oan ức hơn cả chị ta.
Bác gái Liễu cười gượng gạo: "Sao lại là làm khó, mấy viên gạch đó lát dưới đất cháu cũng đâu có dùng, bác mượn dùng trước một chút, có phải là không trả cháu đâu."
Đồ keo kiệt, chẳng qua chỉ là mấy viên gạch vỡ thôi mà, còn lải nhải không chịu cho mượn.
Chẳng phải bảo nhà này giàu lắm sao, ba ngày hai bữa ăn thịt, sao có tí gạch vỡ mà cũng tính toán chi li thế?
Mễ Tiểu Tiểu quay sang "vả" lại bác gái Liễu: "Tiền nhà bác gửi ngân hàng tạm thời cũng không dùng đến, hay là cho cháu mượn dùng tạm đi, vừa hay cháu và bố mẹ đều đang rảnh rỗi ở nhà, trong nhà cũng không có thu nhập, miệng ăn núi lở, biểu tẩu cháu sinh con mà nhà cháu còn chẳng có tiền lì xì, bác cho nhà cháu mượn tiền dùng tạm, đợi cháu kiếm được tiền cháu sẽ trả bác?"
Chi phiếu khống, ai mà chẳng biết ký.
Muốn bao nhiêu, tôi ký cho bấy nhiêu.
Sắc mặt bác gái Liễu đen sì như sắp có bão: "Đó là tiền của tao, dựa vào đâu mà cho mày mượn, mày tay chân lành lặn không tự đi mà kiếm tiền, lại muốn mượn tiền bà già này tiêu, con gái con đứa sao mặt dày thế hả?"
Tiền của bà ta là để dành cho thằng Năm cưới vợ.
Không thể cho mượn được.
Mễ Tiểu Tiểu cười như không cười: "Đúng thế, sao mặt lại dày thế nhỉ, gạch vỡ nhà tôi lát dưới đất đang yên đang lành, dựa vào đâu mà cho bà mượn dùng?"
"Đống gạch đó nhà tôi sao lại không dùng, nhà tôi đang dùng đấy chứ, lát dưới đất thì ngày mưa gió đi lại cũng không bị dính bùn đất, cạy đi rồi thì sân toàn là đất, ngày mưa đến chỗ đặt chân cũng không có, đến xách thùng nước cũng không xong. Bác gái Liễu, giữa sân nhà bác còn kê một hàng đá để đi lại, bác hẳn phải hiểu rõ cái cảm giác ngày mưa ra vườn hái rau dính đầy bùn đất là thế nào chứ?"
