Thập Niên 80: Trọng Sinh Mang Theo Không Gian Diệt Sạch Cực Phẩm - Chương 455: Ông Cụ Tề Về Kinh, Tin Vui Phục Chức
Cập nhật lúc: 29/12/2025 16:31
Quần áo nhiều quá, khâu tay tốn thời gian lắm.
Buổi tối Mễ Tiểu Tiểu ra ngoài một chuyến, lúc về vác theo một chiếc máy may.
Ngụy Hà nhìn sự hào phóng của em họ mà trố mắt, ngưỡng mộ nói: "Tiểu Tiểu, được đấy, đến cả máy may cũ khó mua thế này mà em cũng mua được."
"Tốn bao nhiêu tiền thế?" Ngụy Hồng Quyên xót con gái tiêu tiền như nước, cũng chẳng biết tích cóp của hồi môn cho mình.
"Mẹ, có một trăm sáu mươi đồng thôi, còn không cần phiếu."
Mễ Tiểu Tiểu đặt máy may vào trong phòng bố mẹ, nói: "Mẹ, cái máy may này mới dùng nửa năm, người ta cũng bảo dưỡng rất tốt, gần như mới, giá này hời lắm."
Quả thực rẻ, máy may ở hợp tác xã mua bán giá hai trăm hai, còn cần phiếu, một tấm phiếu máy may ở chợ đen giá bị đẩy lên đến tám mươi đồng, Mễ Tiểu Tiểu chi một trăm sáu, rẻ hơn gần một nửa tiền.
Ngụy Hồng Quyên không nói con gái tiêu hoang nữa.
Bà kích động sờ sờ chiếc máy may, rồi giục con gái lắp đầu máy vào, bà muốn đạp thử xem có dễ dùng không.
"Cô, để cháu đạp cho, cháu biết đạp máy may may quần áo, đống quần áo này cứ để cháu làm cho, buổi tối cháu cũng chẳng có việc gì."
Ngụy Hà sán lại gần, cùng Mễ Tiểu Tiểu lắp đầu máy vào, Ngụy Hồng Quyên lại tìm mấy cuộn chỉ lắp lên, rồi lấy chiếc váy bầu của bà ra, để Ngụy Hà may thử.
Máy may hiệu Con Bướm dùng rất tốt, Ngụy Hà đạp nửa tiếng đồng hồ, chiếc váy bầu đã xong.
"Cô, cô mặc thử xem, nếu chật cháu biết sửa đấy." Ngụy Hà đưa chiếc váy cho cô.
Ngụy Dương và Mễ Bảo Quốc rất biết ý đi ra khỏi phòng, Mễ Bảo Quốc còn thuận tay đóng cửa phòng lại.
Váy bầu của Ngụy Hồng Quyên là do bà tự cắt, còn cố tình cắt rộng hơn hai số, để phòng khi bụng to lên mặc vẫn vừa, cũng không cần sửa.
Hai ngày sau đó, Ngụy Hà may quần áo, Ngụy Hồng Quyên và Mễ Tiểu Tiểu đơm cúc thùa khuy và lên gấu quần, đợi quần áo làm xong, Mễ Tiểu Tiểu tranh thủ gửi bưu điện quần áo cho bác cả.
Còn gửi cho bác cả và ông cụ Tề mỗi người một bọc đồ ăn.
Ngày thứ ba, Mễ Tiểu Tiểu nhận được điện thoại của ông cụ Tề.
Ông cụ Tề rất kích động, nói: "Tiểu Tiểu à, nhà họ Tề ông được bình phản rồi, lãnh đạo thành phố đích thân đến đưa văn kiện bình phản và văn thư điều động, bây giờ ông được khôi phục công tác rồi, còn cả các chú thím của cháu nữa, họ cũng được bình phản rồi, họ cũng sẽ về đơn vị cũ làm việc..."
Ông cụ Tề vui quá hóa khóc, nghẹn ngào mấy lần, suýt nữa không nói nên lời.
Mễ Tiểu Tiểu cũng rất kích động, vui mừng thay cho ông bác: "Ông bác, chúc mừng ông, vậy ông và Tiểu Hạo bao giờ về kinh đô? Cháu và mẹ cháu về tiễn ông nhé?"
"Còn phải đợi vài ngày nữa, đợi chú thím cháu đi qua thành phố S, chúng ta cùng về kinh đô."
Chính quyền địa phương nơi chú thím nhà họ Tề ở sẽ không phái xe đưa họ đi, họ chỉ có thể đi tàu hỏa. Ông cụ Tề năm sáu năm không gặp con trai con dâu rồi, ông muốn sớm gặp con trai con dâu, cho nên khi lãnh đạo Ủy ban thành phố nói sẽ phái xe đưa ông về kinh đô, ông kiên quyết muốn đợi con trai con dâu đi cùng.
Mấy năm nay, ông và con trai con dâu con gái con rể đều không liên lạc, cũng không biết họ sống thế nào rồi, nhưng ông vẫn nhớ địa chỉ họ bị hạ phóng.
Ông nhờ lãnh đạo giúp tra ra số điện thoại địa chỉ, đã gọi điện liên lạc từng người, và hẹn với con trai con dâu gặp nhau ở thành phố S.
Ông cụ Tề nói: "Cháu gái, mẹ cháu bụng mang dạ chửa, các cháu đừng qua đây, chúng ta sẽ vòng qua tỉnh lỵ gặp các cháu, chú thím cháu còn chưa biết người em họ là bố cháu đâu."
