Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 1194: Phiên Ngoại 2: Cố Văn Kiều & Kiều Mạc

Cập nhật lúc: 07/09/2025 01:43

Chu Phương Khê là bà cố của nhà họ Quý.

Bà cụ sinh ra trong thời loạn lạc, kết hôn chưa đầy nửa năm đã mất chồng, một mình nuôi dạy Quý Cẩm Mậu trưởng thành. Đến giờ, con trai bà đã trở thành tỷ phú giàu có nhất ở tỉnh Tương, con dâu là họa sĩ nổi tiếng khắp cả nước, cháu trai và cháu dâu đều là những chuyên gia điều tra hình sự đáng kính trong ngành công an, còn chắt gái thì thông minh, lanh lợi, xinh đẹp và hiểu chuyện. Một gia đình sáu người hòa thuận vui vẻ, khiến Chu Phương Khê cảm thấy cuộc sống hiện tại giống như chuột sa chĩnh gạo, hạnh phúc cứ như trong mơ.

Chỉ là gần đây có một điều khiến bà cụ hơi bận tâm, thị lực ngày càng mờ đi. Trước mắt lúc nào cũng như bị phủ một lớp sương trắng, nhìn gì cũng không còn rõ ràng nữa. Nhưng với Chu Phương Khê mà nói, chuyện này chẳng đáng là gì, ngược lại bà cụ còn nghĩ rằng mỗi ngày sống sau bảy mươi tuổi đều là món quà ông trời ban tặng, không dám mong mỏi gì thêm.

Cho đến một ngày.

Quý Thanh Bình mang bức tranh vẽ ở nhà trẻ đến khoe với bà cụ: "Cụ ơi, cụ nhìn xem, tranh chắt vẽ này!"

Chu Phương Khê đưa tay ra, nhưng lại nắm vào khoảng không.

Lúc này, cả nhà họ Quý mới nhận ra có điều gì đó không ổn.

Cả đời Chu Phương Khê luôn mạnh mẽ, không thích đến bệnh viện, nhà họ Quý ai cũng biết. Những bệnh vặt đau nhẹ bà cụ đều gọi bác sĩ riêng đến kiểm tra tại nhà, uống vài viên thuốc, tiêm vài mũi là xong. Nhưng lần này thì khác, sau khi bác sĩ riêng đến kiểm tra cho bà cụ, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng: "Tốt nhất vẫn nên đến bệnh viện, bà cụ mắc bệnh đục thủy tinh thể."

Bệnh đục thủy tinh thể ở người già, nếu nặng có thể dẫn đến mù lòa.

Chu Phương Khê vẫn muốn kéo dài không đi, nhưng Quý Cẩm Mậu kiên quyết đưa bà cụ vào bệnh viện. Chu Phương Khê tức giận, nổi trận lôi đình ở nhà: "Mẹ không đi! Bệnh viện đầy mùi thuốc khử trùng, cái gì cũng trắng toát. Mẹ sống đến bảy mươi hai tuổi là đủ rồi, không muốn đến bệnh viện chịu khổ nữa."

Quý Cẩm Mậu lo lắng đến toát mồ hôi, không ngừng khuyên nhủ: "Mẹ, đây là vấn đề về mắt, nếu không chữa sẽ bị mù đấy."

Chu Phương Khê lắc đầu: "Để bác sĩ kê thuốc nhỏ mắt cho mẹ là được, mẹ không uống thuốc, không làm phẫu thuật. Mù thì mù, sợ gì chứ."

Người già, người trẻ, sự cố chấp của người già đôi khi thật sự khiến con cháu phải đau đầu.

Không còn cách nào khác, Quý Cẩm Mậu đành phải nhờ đến Triệu Hướng Vãn hiểu lòng người nhất: "Hướng Vãn à, con đi khuyên bà nội, bảo bà đi bệnh viện nhé."

Triệu Hướng Vãn vừa từ miền Nam trở về, cô đã lần ra manh mối từ một tên tiểu tốt bị bắt, phá tan một đường dây buôn ma túy với quy mô hàng trăm người, lập được thành tích hiển hách. Nhưng những gian khổ và nguy hiểm trong quá trình đó khiến cô mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.

Người nhà họ Quý cũng biết cô không dễ dàng gì, nên chẳng ai nỡ để những chuyện vặt vãnh trong nhà thêm gánh nặng cho cô.

Bây giờ Chu Phương Khê nhất quyết không chịu nhập viện, thà để mù mắt cũng không muốn làm phẫu thuật, Quý Cẩm Mậu thật sự không hiểu mẹ mình đang nghĩ gì, cuối cùng, ông ấy chỉ có thể nhờ Triệu Hướng Vãn ra mặt nói chuyện với bà cụ.

Triệu Hướng Vãn biết tình hình của Chu Phương Khê, cô cũng hơi lo lắng.

Cô đến phòng bà cụ, kiên nhẫn hỏi: "Bà nội, sao bà lại không muốn nhập viện thế ạ?"

Chu Phương Khê vẫn giữ nguyên lý lẽ cũ: "Bệnh viện lạnh lẽo lắm, bà không muốn đi. Hướng Vãn à, bà sống đến bảy mươi hai tuổi là đủ rồi, các cháu cứ để bà ở nhà đi."

Triệu Hướng Vãn lặng lẽ lắng nghe tâm tư của bà cụ.

[Một màu trắng xóa, trống trải, trông như linh đường vậy.]

[Bác sĩ mặc áo blouse trắng, giống như áo tang.]

[Mặt mày bác sĩ, y tá ai cũng lạnh tanh, như đi tảo mộ vậy.]

[Nhiều người già đều c.h.ế.t trong bệnh viện, bà không muốn đi! Nếu có chết, bà cũng muốn c.h.ế.t ở nhà.]

Nghe đến đây, cuối cùng Triệu Hướng Vãn đã hiểu được nỗi lo lắng của bà cụ.

Môi trường bệnh viện đơn giản, lạnh lẽo và nghiêm trang khiến Chu Phương Khê có cảm giác áp lực, như thể mình đang tiến gần đến cái chết.

Dù ngoài miệng người già luôn nói rằng mình "sống đủ rồi", nhưng thật ra sâu thẳm trong lòng vẫn sợ cái chết.

Triệu Hướng Vãn mỉm cười, nụ cười ấm áp, thân thiện: "Nếu chúng ta có thể khiến bệnh viện không lạnh lẽo, bà có chịu đi không?"

Chu Phương Khê nhìn Triệu Hướng Vãn, vẻ mặt đầy nghi ngờ: "Bệnh viện chẳng phải đều như thế sao? Cháu có cách gì chứ?"

Triệu Hướng Vãn hỏi lại: "Bà không tin cháu à?"

Chu Phương Khê không nhìn rõ khuôn mặt Triệu Hướng Vãn, nhưng từ giọng nói của cô, bà cụ cảm nhận được hy vọng: "Tin chứ, đương nhiên bà nội tin cháu."

Triệu Hướng Vãn nói: "Ở thành phố chúng ta vừa mới khai trương một bệnh viện mắt, phần lớn bệnh nhân là trẻ con đến khám cận thị và nhược thị. Phòng bệnh ở đó lấy hai màu xanh lam và xanh lục làm chủ đạo, bác sĩ, y tá đều rất thân thiện, từ lúc khai trương đến nay không có ca tử vong nào."

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.