Thập Niên: Người Đẹp Và Gã Chó Điên - Chương 63
Cập nhật lúc: 13/12/2025 13:01
Sắc mặt Lý Khoát trắng bệch trong nháy mắt. "Vì không còn cách nào khác mà ở bên anh", mấy chữ này như đ.â.m xuyên tim hắn.
"Tuy không làm người yêu được nữa nhưng có thể làm bạn bè. Anh cứ suy nghĩ kỹ đi, tôi mệt lắm rồi, muốn đi ngủ." Thời Doanh thấy hắn đang tiêu hóa những lời mình nói, bèn xoay người đi, không để hắn hỏi thêm câu nào nữa.
Cô rất sợ người này lấy chuyện 6 năm trước ra nói mãi không buông, bởi vì cô quả thực có chỗ nợ hắn, nhưng hắn lấy đi từ cô cũng không ít. Cho nên Thời Doanh chia tay thật sự là không thẹn với lương tâm.
Cô cũng chẳng muốn làm bạn bè gì với hắn, nhưng hôm nay hắn giúp cô tìm lại hàng, cô chỉ có thể dùng hai chữ "bạn bè" để chặn họng hắn, vẽ lại một ranh giới giữa hai người.
Cô nhắm mắt lại, thực ra cũng sợ hắn lên cơn điên không dứt, không biết gáo nước lạnh vừa rồi có làm hắn tỉnh ra chút nào không.
Trong bóng tối, Lý Khoát bỗng nhếch môi cười khẩy. Bạn bè? Ai mẹ nó thèm làm bạn với cô chứ. Nhưng hắn biết không thể ép người quá đáng, Thời Doanh không ăn chiêu đó. Ép quá cô chạy mất dép, dù hắn có năng lực đến đâu cũng bó tay.
Bạn bè...
"Làm bạn bè thì em cũng không đến mức phải trốn tránh anh chứ?" "Anh biết em chưa ngủ." "Không trốn, không trốn." Cô mơ màng trả lời qua loa cho xong chuyện. "Bạn bè cũng không có ai ngủ chung một giường đâu." Cô lại lẩm bẩm oán trách hai câu.
Lý Khoát gật đầu, được. Không trốn là được. Hắn có rất nhiều thời gian để "mài" với cô.
Lý Khoát đứng dậy đi ra ngoài, còn không quên đóng cửa cẩn thận cho cô.
Thời Doanh nghe thấy tiếng động, ngồi dậy nhìn, đi thật rồi à? Cô thở phào nhẹ nhõm, nằm xuống vẫn còn cảm nhận được dư vị cơ thể bị hắn trêu chọc. Cảm giác run rẩy vui sướng khi bị hắn kiểm soát ấy chỉ là xa lạ theo thời gian chứ chưa từng bị lãng quên.
Cô thầm nghĩ, chuyện quái quỷ gì thế này, càng muốn không liên quan thì lại càng dính líu sâu hơn. Trừ khi cô không về Nam Thành, nhưng dựa vào đâu mà vì Lý Khoát cô lại không được về? Nam Thành còn có căn nhà ba để lại cho cô cơ mà.
Mắt Thời Doanh díp lại, cô thật sự buồn ngủ rồi. Lăn lộn đến nửa đêm, lại dầm mưa tắm rửa rồi còn bị hắn giày vò một trận.
Ngoài phòng, Lý Khoát đứng hóng gió một lát rồi mới đi tìm Áo Sơ Mi Hoa xin ngủ nhờ một đêm.
Cơn mưa này như không dứt được, rạng sáng 4-5 giờ vẫn sấm chớp ầm ầm. Thời Doanh cau mày, mồ hôi lấm tấm bên má, ngủ không yên giấc.
Trong mơ cũng vậy, gã thanh niên lêu lổng hay lượn lờ gần trường học đã trở thành nỗi phiền toái lớn nhất của Thời Doanh năm 18 tuổi.
"Thời Doanh, cậu nhìn cổng trường kìa, có phải hắn đến tìm cậu không?"
Thời Doanh nhìn theo ánh mắt bạn học, thấy một chiếc xe máy đỗ ở cổng trường. Người đàn ông dựa vào xe, tay cầm món đồ chơi mới lạ gì đó vẫy vẫy về phía cô. Cô vừa thấy hắn liền cau mày theo bản năng, kéo bạn học đi về phía con đường nhỏ bên phải cổng trường.
Hắn sải bước đuổi theo, túm lấy quai cặp sách của cô, cũng không giận, cười hỏi: "Lại giả vờ không quen anh à?"
Cái gì gọi là giả vờ không quen, vốn dĩ cũng đâu có thân. Cô bất mãn lườm hắn một cái, giật lại quai cặp của mình.
"Thời Doanh, tớ đi trước nhé, mai gặp." Bạn học của Thời Doanh là học sinh ngoan, rất sợ kiểu thanh niên lêu lổng như Lý Khoát, tuy cao to đẹp trai nhưng ăn nói cợt nhả.
Thời Doanh gật đầu, cũng đi sang bên kia đường, cô chỉ muốn tránh xa Lý Khoát.
Lý Khoát thấy cô trốn mình, tặc lưỡi đuổi theo, định đưa món đồ trong tay cho cô: "Xem này, anh đi tỉnh lỵ nhập hàng, chỗ này toàn là truyện tranh mới nhất, còn có cả truyện cổ tích nữa."
Lần đầu tiên gặp Thời Doanh, cô vừa đi đường vừa đọc sách. Hắn cao lớn, liếc mắt thấy kẹp trong sách giáo khoa của cô là quyển truyện, cô đọc say sưa đến quên trời đất. Lúc đó hắn đã bật cười, "học sinh ngoan" ở đâu ra thế này. Cô thích đọc, hắn liền mua tặng cô, để cô vui.
