Thập Niên: Nữ Phụ Cầm Kịch Bản Pháo Hôi - Chương 107

Cập nhật lúc: 07/09/2025 16:10

Tiết Dương liếc mắt nhìn Lục Giai Giai dưới ánh mặt trời, khi cô cười lên trông vô cùng yên tĩnh và ngoan ngoãn, vừa nhìn đã biết là loại vô cùng dễ bắt nạt.

Cậu bé quay mặt đi một cách mất tự nhiên, qua một lúc mới đáp: "Cũng được."

Lục Giai Giai đưa siêu nước quân dụng trong tay cho Tiết Dương, Tiết Dương miệng thì chê nhưng tay lại trực tiếp rót một bát.

Vừa uống một hớp, Lục Giai Giai đã tò mò hỏi: "Có phải nước chị mang tới vô cùng ngon không? Anh cả em nói em vừa khóc vừa gào đòi uống nước chị đưa, chị đoán em thích uống nước đậu xanh phải không? Vì chị có thêm đường vào."

"…" Sắc mặt của Tiết Dương lúc đỏ lúc trắng, cậu bé nổi giận nói: "Ai thích uống nước chị đưa, tôi mới không…"

"Tiết Dương…" Giọng nói truyền tới từ đồng lúa cách đó không xa, Tiết Ngạn ném cái liềm sang bên cạnh, ánh mắt lạnh lẽo liếc qua Tiết Dương.

"…" Tiết Dương không ngờ anh cả đi lại nhanh như thế, cơn bực bội trên người lập tức tiêu tan, cậu bé quay người đối lưng với Lục Giai Giai và Tiết Ngạn, uống nước với vẻ tủi thân vô cùng.

"Em ấy sao thế?" Lục Giai Giai hỏi với vẻ khó hiểu.

Tiết Ngạn đáp với vẻ mặt không có cảm xúc: "Nó ngại."

Tiết Dương: "…"

Lục Giai Giai lại hiểu ra, cô dặn dò: "Anh cũng mau uống nước đi, ấm nước vừa mở, không uống nhanh lát nữa sẽ nóng đấy, còn cả bác trai nữa, cũng gọi bọn họ qua đi."

Lục Giai Giai xách giỏ định đi.

Không biết có phải từng học múa hay không mà eo của Lục Giai Giai vô cùng mảnh khảnh, hôm nay cô mặc một chiếc máy bo eo, không định ra đồng mà chỉ tính đợi người nhà họ Lục uống nước bên dưới đại thụ.

Chủ yếu là trời nóng quá, mặc váy là mát nhất rồi.

Cô vừa xách nước đi suốt một đường nên có hơi mệt, lúc đi đường hơi duỗi eo, định không ngừng cố gắng.

Kết quả cơ thể vừa mới ngửa về sau thì sau lưng đã có một bàn tay to đỡ lấy.

Hơi nóng trên người Tiết Ngạn vốn khá vượng, bây giờ lại là mùa hè, Lục Giai Giai chỉ cảm thấy eo mình như bị đốt, hơn nữa, không biết có phải vì tiếp xúc với người khác giới hay không mà cô cảm thấy eo mình hơi mềm nhũn giống như hơi nóng trên người Tiết Ngạn bao bọc lấy cả người mình vậy.

Sau vài giây, Lục Giai Giai tránh đi, quay đầu trừng to mắt nhìn Tiết Ngạn, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Anh làm gì thế?"

Tiết Ngạn thu tay lại với vẻ bình tĩnh, ngón tay cuộn lại, nhưng gốc tai không dễ bị người phát hiện lại hơi đỏ lên: "Tôi tưởng cô sắp ngã."

Hóa ra là sợ cô ngất xỉu à, cũng đúng, Tiết Ngạn hoàn toàn không có khả năng chiếm lời của cô.

Dù sao thì lần đầu tiên cứu cô cũng đã từng nói không có hứng thú với cô mà.

Quá xấu hổ, Lục Giai Giai cảm thấy mình tự luyến quá rồi, vậy mà lại nghi ngờ ân nhân cứu mạng của mình.

Cô phỉ nhổ bản thân trong lòng, lại chột dạ nhìn trái nhìn phải, miễn cưỡng giảo biện: "Vừa rồi em không có ý đó, anh đừng hiểu lầm, ý em là... là… uống đủ nước chưa?"

"Có hơi không đủ." Ngoài mặt Tiết Ngạn rất bình tĩnh và tự nhiên, ngẩng đầu uống vài ba hớp đã hết gần nửa bát, sau đó đưa bát về phía Lục Giai Giai.

Lục Giai Giai thấy anh không nổi giận mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô xách cái giỏ đi lại gần anh, sau đó mở bình gốm rồi nhẹ nhàng nghiêng bình.

Trong bình lớn này đựng nước của bảy người, có hơi nặng, Lục Giai Giai sợ đổ nên cố gắng hết sức cầm chắc tay.

Nước chậm rãi đổ ra nhưng vẫn có vài giọt lãng phí rơi xuống đất.

"Đừng lãng phí." Tiết Ngạn duỗi tay cầm bên mép giúp giảm nhẹ lực, đồng thời một ngón tay đè lên ngón áp út của Lục Giai Giai.

Lục Giai Giai cảm thấy nơi bị đụng vào rất nóng, động tác ma sát khiến tay cô tê dại, cô chớp mắt, muốn rút tay mình về nhưng vẫn nhịn lại.

Tiết Ngạn rót một bát nước rồi để thẳng bình, sau đó đóng nắp giúp cô.

"Em... em đi trước nhé." Lục Giai Giai dùng sức nhấc cái giỏ lên sau đó nhấc chân phi như bay.

Đôi môi mỏng của Tiết Ngạn hơi nhếch lên, anh uống một hớp nước trong bát.

Tiết Dương quay đầu vừa vặn nhìn thấy một màn này, trong lòng lại khá khó hiểu.

Sao anh cả lúc thì u ám lúc thì vui vẻ vậy?

Ra đến ruộng, cha Lục và mẹ Lục đã uống nước.

Cha Lục có hơi thương mẹ Lục tuổi đã lớn như thế mà vẫn làm việc nặng như vậy, ông ta mở miệng nói: "Bây giờ đã gặt được nhiều rồi, chiều nay sẽ chia một nhóm người đi đập lúa, bà đi giúp phơi thóc, nhặt thân lúa đi, làm việc nhẹ nhàng một chút."

"Công việc này nhẹ nhàng hơn chút nhưng cả ngày chỉ có thể kiếm được sáu công điểm." Mẹ Lục uống một hớp nước lạnh to.

Bà ta làm việc ngoài đồng có thể làm được tám công điểm, đừng coi thường hai công điểm hơn này, đủ để một đứa trẻ ăn no một bữa rồi đấy.

Dù sao trong nhà cũng có nhiều trẻ con như thế, kiếm ít thì ăn uống cũng thành vấn đề.

Mẹ Lục vừa nghĩ đến mình đã lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn phải làm lụng vất vả, không nhịn được mà chửi mát: "Đẻ con trai được cái nước mẹ gì đâu, đẻ càng nhiều thì c.h.ế.t càng sớm, nếu như không có mấy đứa con trai này thì bà đây không biết đã sống thoải mái bao nhiêu, có mấy đứa con trai này, sớm muộn gì bà đây cũng c.h.ế.t rũ xác ngoài ruộng."

Cha Lục là đại đội trưởng, mỗi tháng đều lấy tiền lương, khi nhàn rỗi cũng sẽ ra đồng làm việc đồng áng để kiếm công điểm, bởi vậy nhà họ Lục cũng sống sung túc hơn những gia đình khác.

Nhưng ăn ngon cũng có vấn đề, trẻ con trong nhà nhiều mà, một bữa cơm phải lên vài cân lương thực.

Ba anh em cũng không ai dám ho he tiếng nào, Trương Thục Vân cũng vội vàng uống cho xong nước rồi ra đồng làm việc.

Điền Kim Hoa thì nuốt nước miếng, trong lòng có hơi bất mãn.

Mẹ Lục nuôi sống là cháu trai ruột của bà ta, có gì mà phải oán trách?

Sau khi mẹ cô ta có cháu trai cũng nói với cô ta ra đồng làm việc có sức hơn hẳn, chỉ hận không thể cả ngày làm việc ở ngoài đồng để kiếm lương thực cho cháu trai.

"Cô còn không đi làm việc cho bà? Bà nói cho cô biết hôm nay cô không làm được mười công điểm thì cô c.h.ế.t ở ruộng luôn đi cho tôi." Mẹ Lục nhìn vẻ mặt nhàn nhã của Điền Kim Hoa là thấy phiền, duỗi ngón tay chỉ hận không thể dí lên mũi cô ta.

Nuôi con gái con trai của mình mà cũng lén giở thủ đoạn cho được, thật muốn đuổi bọn họ ra ngoài cho c.h.ế.t đói hết quá.

Nhưng c.h.ế.t đói rồi... mẹ Lục nghĩ đến mình đã nuôi nhiều năm như thế cũng đã đến tuổi nên làm việc rồi, thế thì những đầu tư trước đó không phải đều lỗ hết hay sao.

Bà ta còn trông mong mấy đứa con trai này chống lưng cho con gái mình nữa.

Xem ra qua hai ngày nữa phải đặt chế độ công điểm mới được, công điểm mà ai làm không đạt tiêu chuẩn thì phải làm đến khi đạt tiêu chuẩn ở đồng mới được về nhà.

Điền Kim Hoa chỉ sợ mẹ Lục đánh người, vội vàng uống hết nước trong bát rồi cầm cái liềm bên cạnh chạy ra đồng gặt lúa.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.