Thập Niên: Nữ Phụ Cầm Kịch Bản Pháo Hôi - Chương 140
Cập nhật lúc: 07/09/2025 16:14
Nếu là ở nhà họ Lục, mỗi ngày cô ta còn có thể ăn một bát cháo trắng và vài cái bánh bột ngô.
Điền Kim Hoa buồn phiền nằm lên ván giường, cô ta nghĩ đến Lục Cương Quốc, cũng nghĩ đến con trai mình.
Tiết Ngạn bưng cá trong chậu về nhà, sắc mặt u ám dọa người, trong lòng anh giống như có một tảng đá đè nặng, lo được lo mất.
Anh muốn trực tiếp làm rõ với Lục Giai Giai nhưng bây giờ anh chẳng có gì cả, đến ngay cả căn nhà cũng không thể cho cô.
Tiết Ngạn cảm thấy hiện tại mình vẫn chưa có tư cách chính miệng nói thích Lục Giai Giai.
Cô gái được nuông chiều từ nhỏ đến lớn như Lục Giai Giai, anh thích cô như vậy, làm sao nỡ để cô chịu khổ?
"Anh cả!" Tiết Dương vừa thấy Tiết Ngạn về nhà đã lập tức đi ra đón.
Anh cả đã nói tối nay sẽ có món cá cay ăn.
"Để em cầm cho," Tiết Dương hào hứng nhận cái chậu trong tay Tiết Ngạn, nhưng để sát gần ánh đèn nhìn một cái, cậu bé nghi ngờ hỏi: "Anh cả, đây không phải cá cay mà?"
Đàn ông nhà họ Tiết đều thích ăn cay, đặc biệt là Tiết Dương, thịt thỏ cay lần trước khiến cậu bé ăn đến phát khóc luôn.
Nguyên nhân chủ yếu vẫn là bình thường cha Tiết không biết nấu cơm, đột nhiên ăn được món vừa cay vừa thơm, có lực tấn công khá mạnh cho nên bốn cha con đều thích mùi vị này.
Sắc mặt của Tiết Ngạn u ám đến sắp nhỏ thành nước, giọng nói đè thấp đến rất trầm: "Chỉ có cá nấu không thôi."
Cô tức giận cho nên cố tình nấu canh cá.
Tiết Dương thấy sắc mặt Tiết Ngạn không tốt cho lắm, hậm hực không dám hỏi thêm, chỉ vùi đầu ăn cơm.
Canh cá cũng rất ngon, có vị tươi mới, buổi tối Tiết Dương ăn thêm hai bát cơm.
Xong bữa tối, Tiết Ngạn cầm cái giỏ định ra ngoài.
Tiết Khiêm gọi anh: "Anh cả, anh lại định lên núi ạ."
Tiết Ngạn thường xuyên chạy lên núi, thường đều là đi săn, nhưng hôm qua anh lại đi hái dâu.
Hoa quả có thể ăn được trên núi trên cơ bản đều đã bị người hái sạch rồi, chỉ có mấy nơi hẻo lánh đó mới may mắn còn.
Tiết Ngạn gật đầu sau đó quay người rời đi, bóng lưng chậm rãi biến mất trong màn đêm.
Tiết Khiêm lắc đầu, lấy một cô vợ xinh đẹp thật sự quá khó.
Đợi sau này cậu bé lớn lên… cũng phải lấy một cô vợ xinh đẹp mới được.
Tiết Ngạn trở về từ trong núi, khi băng qua cửa nhà họ Điền lại nghe thấy bên trong truyền ra tiếng chửi mắng,
"Chết tiệt, tao ngã c.h.ế.t mất." Điền Quang Tông nửa đêm rời giường đi vệ sinh bất cẩn mắc vào cái gậy để trong sân, anh ta nhấc chân đá cây gậy đi thật xa, ở trong sân chửi ầm ầm vài câu, vừa định đi nhà vệ sinh thì lại bị người đánh ngất từ phía sau.
Tiết Ngạn chỉ dùng một tay xách Điền Quang Tông đi ra ngoài từ cửa chính.
Điền Kim Hoa là chị gái của Điền Quang Tông, Điền Diệu Tổ là em trai của Điền Quang Tông.
Một người khiến Lục Giai Giai tức giận, một người suýt chút nữa bắt nạt Lục Giai Giai.
Nói không chừng chính vì Điền Kim Hoa và Điền Diệu Tổ nên tâm trạng của Lục Giai Giai mới không vui, tức anh.
Người nhà họ Điền sớm nên ăn đòn rồi, đặc biệt là Điền Quang Tông còn vài lần nhìn trộm Lục Giai Giai.
Tiết Ngạn thuận tay đặt túi vải bên cửa, trực tiếp trùm lên đầu Điền Quang Tông, kéo ra khỏi cửa ném vào góc tường, sau đó đánh anh ta một trận tơi bời.
Sau khi đánh người xong, Tiết Ngạn bình tĩnh cầm cái giỏ đặt bên dưới gốc cây lên rồi về nhà.
…
Sáng sớm Lục Giai Giai vừa rời giường đã nhìn thấy mẹ Lục vô cùng phấn khởi vỗ đùi mình.
"Ôi chao, hôm nay con trai lớn nhà họ Điền bị người đánh, mặt mũi bầm dập, sợ hãi cũng không dám ra khỏi cửa luôn."
"Bị ai đánh vậy ạ?" Lục Giai Giai cũng vui vẻ sáp tới: "Điền Quang Tông sao?"
"Chính là nó, bây giờ nhà họ Điền cũng chỉ còn lại mỗi đứa con trai là nó, không phải nó thì còn có thể là ai?" Mẹ Lục mừng muốn xỉu: "Với cái đạo đức thối nát đó của nhà họ Điền cũng không biết đắc tội với nhân vật nào nữa, tai họa này đáng lắm!" Mẹ Lục xùy một tiếng khinh miệt.
Hôm nay mẹ Lục vui vẻ nên ngay cả cháo cũng nấu đặc hơn một chút, cá cũng chia cho mọi người nhiều hơn.
Bà ta không hề che giấu sự chán ghét của mình đối với người nhà họ Điền.
Mẹ Lục còn tuyên bố trước khi ăn cơm: "Đã qua vài ngày rồi, mới đầu vì sợ phòng hai không chấp nhận nổi nhưng hôm nay tao cũng nói luôn ở đây, cả đời này Điền Kim Hoa đừng hòng trở về nhà họ Lục này nữa, nếu như ai tiếc nuối cô ta thì cứ qua đó theo Điền Kim Hoa, nhưng nhớ một điều, qua đó theo Điền Kim Hoa rồi sẽ thành người nhà họ Điền, sau này không liên quan đến nhà họ Lục này nữa, tụi bây bị đối xử thế nào thì bọn tao cũng mặc kệ, không quan tâm."
Lục Cương Quốc ngẩng đầu: "Con nghe mẹ hết."
Lần duy nhất anh ta phản kháng mẹ Lục chính là kết hôn với Điền Kim Hoa, kết quả bây giờ phòng hai không thể yên bình nổi.
Anh ta biết cả đời này mình cũng không thể thông minh lên nổi, cũng biết chỉ có con đường mà mẹ anh ta chỉ mới dễ đi nhất.
Lục Hảo và Lục Viên đều nói: "Tụi cháu theo cha ạ."
Đại Sơn nhìn Lục Cương Quốc rồi lại nhìn chị em của mình, cúi đầu lí nhí thưa: "Cháu cũng theo cha ạ."
Giọng còn nhỏ hơn cả hai cô gái nhỏ, mẹ Lục đảo trắng mắt: "Đừng làm như phòng hai các cháu chịu thiệt lớn lắm vậy, bản thân các cháu đi ra ngoài nhìn xem nhà người khác ăn gì, nhà chúng ta ăn gì đi. Mấy con cá mà các cháu đang ăn này đều được hưởng ké từ cô út của các cháu, nếu như ai không cần thể diện giúp người ngoài bắt nạt con gái bà vậy chính là đồ vong ân phụ nghĩa, lòng lang dạ sói, lấy oán trả ơn."
"…" Lục Giai Giai sững sờ, lần đầu tiên biết mẹ Lục có văn hóa như thế, ngay cả thành ngữ bốn chữ cũng phun ra luôn.
Lục Hoa ngẩng đầu: "Bà nội, bà yên tâm đi ạ, sau này cháu lớn lên nhất định sẽ thương cô út, cô út tốt nhất."
Ở chung với Lục Giai Giai mấy ngày, Lục Hoa phát hiện ra cô út tốt giống như trước đây, không chỉ dịu dàng mà còn dạy cô bé viết chữ nữa.
Vì thế cô bé lại một lần nữa trở thành người hâm mộ của cô út.