Thập Niên: Nữ Phụ Cầm Kịch Bản Pháo Hôi - Chương 164
Cập nhật lúc: 07/09/2025 16:16
Lục Thảo càng nghĩ càng thấy nôn nao, bèn ghé sát lại nói nhỏ:
“Chị họ, em nói thật với chị nhé, giờ nhà Tiết Ngạn nghèo thì nghèo, nhưng anh ấy có sức vóc, mai sau chắc chắn cũng không đến nỗi nào đâu.”
“!” Lục Giai Giai mở to mắt, nhìn cô ta đầy cảnh giác.
Trong bụng cô thầm ngạc nhiên, chẳng lẽ con bé này cũng có ý với Tiết Ngạn?
“Chị họ, có phải chị thật sự thích Tiết Ngạn rồi không?” Lục Thảo hỏi dồn, vừa nói vừa hất b.í.m tóc to trước n.g.ự.c ra sau lưng.
Lục Giai Giai chẳng đời nào lại đi tâm sự với cái mồm rộng như trống làng này, liền nghiêng đầu, hờ hững đáp:
“Cô nghĩ sao thì nghĩ.”
“Thì em thấy bình thường chị với anh ta nói cười vui vẻ lắm, nên tưởng chị thích anh ấy thật chứ.” Lục Thảo bĩu môi.
Lục Giai Giai im lặng.
Trong bụng cô hiểu rõ, nếu bây giờ mở miệng thừa nhận mình thích Tiết Ngạn, ngày mai cả thôn Tây Thủy đều sẽ đồn ầm lên. Ở cái thời buổi này, chưa có cha mẹ hai bên gật đầu mà con gái đã vội vàng nói thích trước thì danh tiếng còn gì nữa. Nghĩ đến chuyện Châu Văn Thanh, cô càng thấy lo. Lỡ như về sau không thành đôi, sau này còn bị người ta dè bỉu là con gái hư hỏng.
Nhưng Lục Thảo vẫn chưa chịu buông:
“Chị họ, em thấy Tiết Ngạn thực sự không tồi đâu. Em đứng ngoài nhìn cũng rõ, nhỡ đâu sau này anh ta có tiền đồ thì sao?”
Nói thì nói vậy, song đến câu cuối cùng chính cô ta cũng không tin nên bật cười theo.
Lục Giai Giai lạnh mặt, buông lời như dao:
“Tiết Ngạn có tiền đồ hay không thì tôi không rõ, nhưng Châu Văn Thanh thì chắc chắn rộng đường quan lộ. Cô nhớ giữ chặt, kẻo tuột mất thì uổng.”
“Em biết rồi!” Lục Thảo lập tức kêu to, như sợ Lục Giai Giai cướp mất của mình.
Lục Giai Giai mặt không đổi sắc:
“Vậy thì tôi cứ đợi xem.”
Nói xong, cô quay lưng về nhà. Ai ngờ Lục Thảo không cam tâm, lại vội vàng chạy theo:
“Chị họ, chị thật sự không nghĩ đến Tiết Ngạn sao? Em nhìn ra anh ta cũng có ý với chị mà.”
Lục Giai Giai dừng bước, liếc cô ta một cái. Trong lòng đã đoán được tám chín phần ý đồ. Vốn dĩ cô chẳng muốn phí lời, nhưng trong đáy lòng lại có một tia chờ mong — ít nhất cũng muốn nghe ai đó nói điều tốt đẹp về mình và Tiết Ngạn.
Cô bèn nhếch môi, lạnh nhạt đáp:
“Trước kia chúng tôi cãi nhau ầm ĩ, bây giờ mới hòa hảo được một chút. Cô nghĩ anh ấy còn coi trọng tôi sao?”
“Chị họ, chị đẹp như vậy, em dám chắc anh ấy đã thích chị từ lâu rồi. Chị chưa nhìn thấy ánh mắt của anh ấy đâu… rõ ràng là mê chị đấy.”
Thật thế sao?
Lục Giai Giai không đáp, chỉ chắp tay sau lưng bước đi.
“Cho dù bây giờ chưa thích, nhưng chị họ à, chị mà chịu khó dùng chút thủ đoạn thì anh ta nhất định sẽ không chịu rời chị đâu.”
Nghe vậy, ngón tay Lục Giai Giai khẽ động, song môi vẫn mím chặt.
“Chị họ…”
“Lục Thảo, cô quá lắm rồi!” Lục Giai Giai bỗng quát lên, mặt mũi nghiêm nghị, “Cô dám xúi giục tôi làm loại chuyện hạ thấp danh dự con gái à? Có phải cô muốn cố tình bôi nhọ tôi không?”
Nói rồi cô lạnh giọng vạch thẳng:
“Cô lo mà giữ lấy Châu Văn Thanh của cô đi. Hôm nay bác gái bị cô làm tức đến mức ngất xỉu, mà bác ấy vẫn chưa biết chuyện cô với Châu Văn Thanh lén lút qua lại đâu. Nếu giỏi thì bảo anh ta cưới cô về đi!”
“Cái gì thế?” Mẹ Lục ở trong sân, nghe thấy tiếng con gái quát lớn tưởng có chuyện nghiêm trọng, vội vàng mở cổng chạy ra. Thấy hai đứa đang đứng ngoài, bà hấp tấp hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
Lục Thảo rụt cổ lại, trong bụng run như cầy sấy. Nếu để thím hai biết cô ta xúi giục Lục Giai Giai đi theo đuổi đàn ông, hơn nữa còn là cái nhà nghèo như nhà họ Tiết, chắc chắn bà thím sẽ lột da cô ta mất.
"Không… không có gì ạ, cháu chỉ nói chuyện với chị họ thôi. Trong nhà còn chút việc, cháu về trước." Lục Thảo nói xong liền lật đật chạy về phía cổng.
Mẹ Lục thấy có gì đó không ổn, bước tới hỏi con gái:
"Nó vừa nói gì với con thế?"
"Không có gì đâu ạ." Lục Giai Giai giả vờ thản nhiên, nhưng trong lòng thì vẫn suy nghĩ miên man về lời Lục Thảo vừa nói.
Cô bước vào trong, vừa liếc mắt đã thấy chị dâu Lý ở đằng xa xách giỏ đi ra, bên trong có ít rau hái ở vườn.
Mẹ Lục cũng nhìn theo, khẽ lắc đầu:
"Mẹ góa con côi sống khổ lắm. Trong nhà không có đàn ông thì khó trụ. Vài hôm trước thằng con cô ta ngã gãy chân, phải nhờ Tiết Ngạn với Vương Vệ Quốc bỏ công điểm buổi chiều để kéo nó lên thị trấn khám bệnh. Vừa rồi mẹ còn thấy cô ta mang quà sang nhà họ Vương, suýt thì quỳ xuống tạ ơn người ta."
Bà thở dài, lại nghĩ đến mấy đứa con trai của mình, ít ra cũng còn có tác dụng, mai sau con gái bà không lo không ai giúp đỡ.
"Còn có người khác đi cùng ạ?" Lục Giai Giai ngạc nhiên. "Con cứ tưởng chỉ có mình Tiết Ngạn."
Mẹ Lục nhìn con gái đầy ý tứ. Dù không ưa gì Tiết Ngạn, nhưng chuyện cứu người là việc tốt, bà cũng chẳng thể bôi nhọ anh ta.
"Cũng là sợ miệng đời đồn thổi thôi."
Lục Giai Giai chau mày:
"Nhưng tin đồn vẫn đầy ra đấy thôi."
"Con đừng để ý mấy bà nhiều chuyện ấy. Dù có cả nhóm đi chăng nữa, miệng lưỡi thiên hạ cũng sẽ đổ hết lên đầu Tiết Ngạn thôi." Mẹ Lục hạ giọng: "Trước đây mấy người đó đều cày cấy trên đất của nhà Tiết, nói theo lệ cũ thì nhà họ Tiết là chủ, bọn họ nhờ nhà họ Tiết mà sống. Giờ tự dưng nhà họ Tiết sa sút, thấp kém hơn bọn họ, chẳng phải họ càng hả hê giẫm đạp sao."