Thập Niên: Nữ Phụ Cầm Kịch Bản Pháo Hôi - Chương 168
Cập nhật lúc: 07/09/2025 16:16
Lục Giai Giai: "…" Người đàn ông này đúng là không biết ngượng mặt là gì. Cô đây cũng tính là xinh xắn, đáng lẽ ra phải khiến người ta đỏ mặt chứ?
Trong đầu cô thoáng lóe lên một suy nghĩ: chẳng lẽ Tiết Ngạn vốn không gần nữ sắc?
Xe xóc nảy qua đoạn đường gập ghềnh, không thể gọi là rung lắc bình thường nữa mà giống như đang bị quăng quật điên cuồng.
Lục Giai Giai ngồi trên cái ghế gỗ nhỏ, không có điểm bám, cả người ngã dúi vào chân Tiết Ngạn, theo bản năng bám chặt lấy cánh tay anh.
Tiết Ngạn khẽ rên một tiếng.
"…" Nóng quá!
Lục Giai Giai giật nảy, vội vàng ngồi thẳng dậy, ngón tay cuộn lại.
Sao người anh lại nóng đến thế, tay cũng nóng rực, như chỉ cần chạm một chút là mồ hôi đã túa ra khắp người cô rồi.
Tiết Ngạn càng co vai rút người, nhân lúc mọi người còn loạng choạng thì đỡ lấy eo cô, trầm giọng quát nhỏ:
"Vịn chặt vào lan can, đừng có lộn xộn!"
Đừng quấy nữa, nếu không anh thật sự không nhịn nổi rồi!
Nhiệt độ trong lòng bàn tay anh xuyên thấu qua lớp vải áo sơ mi, khiến Lục Giai Giai như bị bỏng, chỉ muốn kêu thành tiếng. Cô mím môi, ngoan ngoãn gật đầu.
Cũng đâu phải lỗi cô, chỉ tại đường xóc quá thôi…
Triệu Xã Hội bị bụi đất tạt thẳng vào người, vừa quay đầu lại thì thấy cảnh hai người họ, đôi mắt lập tức đỏ ngầu vì ghen tỵ.
Nếu chỗ ngồi đó là của anh ta, thì Lục Giai Giai cũng phải ngã vào lòng anh ta rồi còn gì! Nghĩ thế mà chưa kịp buồn, đất cát đã phủ đầy mặt, mắt cay xè không mở nổi.
Xe không chỉ lắc dữ dội, gió còn cuộn theo bụi đất từ bánh xe thổi táp tới, hít thở toàn là mùi đất cát.
Lục Giai Giai vội vùi mặt vào cánh tay mình. Cơ thể Tiết Ngạn căng chặt, đứng che phía trước cho cô.
Cô vốn đã nhỏ bé, giờ lại co người nép lại trông càng nhỏ nhắn hơn. Thân hình vững chắc của Tiết Ngạn đã chắn gần hết bụi đất cho cô.
"Phì, phì…" Cả thùng xe chỉ toàn vang lên tiếng khạc đất.
Lục Thảo bị gió tạt, mồ hôi hòa lẫn bụi đất chảy dài trên mặt, lem luốc đen sì.
La Khinh Khinh thì nhăn nhó, chán ghét mùi hôi từ người Lục Thảo, cố dịch sang một bên.
Lục Thảo liếc cô ta, trong lòng vốn đã chẳng ưa gì. Dù sao La Khinh Khinh cũng từng dính tin đồn với Châu Văn Thanh.
Cô ta hậm hực quay sang nhìn Lục Giai Giai, định bụng xem đối phương chật vật ra sao.
Nào ngờ lại thấy Tiết Ngạn che chắn hầu hết bụi đất cho Lục Giai Giai, sắc mặt cô ta lập tức sầm xuống, ngón tay siết chặt vạt áo.
Tiết Ngạn như cảm giác được ánh mắt đó, bèn quét sang một cái, ánh nhìn lạnh lẽo.
Nhớ lại ánh mắt đáng sợ của anh, Lục Thảo lập tức cúi gằm, cố gắng lau mồ hôi trộn đất trên mặt.
Trong lòng vừa sợ hãi, vừa có chút hả hê: Tiết Ngạn mà để mắt tới Lục Giai Giai thì chẳng khác nào con chim rơi vào tay mèo. Một kẻ biến thái như thế, Lục Giai Giai sau này còn khổ hơn cô gấp vạn lần!
…
Xe chao đảo hơn một giờ mới tới được thị trấn, mọi người lần lượt bước xuống.
Hôm nay Lục Nghiệp Quốc là người lái, xe kéo quý giá thế này nên anh ta cũng không thể rời đi.
"Sao anh chưa xuống?" Lục Nghiệp Quốc thấy Tiết Ngạn vẫn ngồi im trên xe thì lên tiếng hỏi.
Tiết Ngạn chỉ lạnh lùng liếc anh ta, chẳng buồn đáp. Đợi khi cơn rạo rực trong người lắng xuống, anh mới đứng dậy, hai chân dài thoăn thoắt nhảy xuống đất.
Ánh mắt anh vô thức liếc sang Lục Giai Giai đứng cách đó không xa, đôi môi mím chặt rồi xoay người rời đi, lo chuyện kiếm tiền.
Lúc này Lục Nghiệp Quốc cũng chẳng có tâm trí để ý tới anh ta. Anh chỉ lo em gái mình đi một mình dễ bị bắt nạt, muốn đi theo mà lại không thể bỏ xe. Đành dặn dò:
"Tiểu Thảo, em gái anh từ nhỏ yếu ớt, sức cũng chẳng có bao nhiêu. Em thì khỏe hơn, nhớ chăm sóc nó, anh sẽ mua bánh bao thịt thưởng cho em."
Lục Thảo: "…"
Lục Giai Giai đeo chiếc gùi lên lưng. Hôm qua ba anh trai đi săn được hai con thỏ và một con gà rừng. Trong nhà ăn không hết, để lâu cũng hỏng, cô định mang ra chợ bán.
Bây giờ buôn bán thật sự phiền phức, không ra chợ đen thì cũng phải tìm đúng người mới dám hỏi có cần hay không. Cách tiện nhất là men theo mấy chỗ bán thịt.
“Bỏ xuống đi.” Lục Nghiệp Quốc thấy em gái còn đeo gùi trên lưng, vội giật lấy: “Để anh làm cho, em yếu thế này, lại là con gái, đi một mình lỡ gặp kẻ xấu thì sao? Có khi người ta còn dám giật đồ ngay trước mặt.”
Không có cách nào khác, đời này vốn vậy, mạnh được yếu thua.
“Em với Tiểu Thảo đi dạo trung tâm thương mại trước đi. Chờ hai đứa về, kêu Tiểu Thảo đứng trông xe, rồi chúng ta ra ngoài xem thử.”
“…” Lục Thảo mím môi, khó chịu nhưng vẫn gọi: “Chị họ, đi thôi.”
Lúc này Lục Giai Giai liếc nhìn lên xe, phát hiện chẳng biết từ khi nào Tiết Ngạn đã biến mất. Cô đành xoay người, cùng Lục Thảo đi về phía trung tâm thương mại.
…
Tiết Ngạn vòng qua mấy con hẻm nhỏ, tới một sân nhà. Bên trong đang có người chặt thịt heo.
Một gã đen gầy đi tới: “Anh Tiết, như hôm qua chứ?”
Trong sân hẹp có bốn con heo vừa bị mổ xong.
Thời này chỉ có tập thể mới được nuôi heo, cá nhân mà nuôi thì coi như phạm quy nghiêm trọng, bị bắt sẽ thành tội lớn. Nhưng đời sống quá khó khăn, nhiều người vẫn lén thả heo trong rừng núi. Đến khi nuôi lớn, không có đường bán thì chỉ còn cách tìm người tin cậy để chia phần.
Tiết Ngạn nhìn thịt, ước lượng rồi nói: “Hơn hôm qua mười cân nữa.”
“Được.” Người kia gật đầu, vội chất thịt vào gùi cho anh. Làm cái nghề này thì tay chân phải nhanh, người phải khỏe, bằng không rất dễ sa lưới.