Thập Niên: Nữ Phụ Cầm Kịch Bản Pháo Hôi - Chương 183

Cập nhật lúc: 07/09/2025 16:18

Lục Giai Giai sợ cha buồn và nghĩ ngợi về chuyện của La Khinh Khinh nên cũng nói theo: "Cha, đã hấp xong rồi ạ, để một lúc nữa sẽ nguội mất, đừng quan tâm chuyện của người khác làm gì, mau qua ăn cơm đi ạ!"

"Đúng, đúng." Cha Lục vào nhà bếp.

Bây giờ tuy trong nhà không thiếu thịt nhưng người ở thời đại này đều có sự cố chấp đối với bánh bao thịt to.

Vừa có thịt vừa có bột mì trắng, ai lại không thích?

Còn thừa ba cái bánh bao, cha Lục và mẹ Lục mỗi người một cái, cái bánh bao còn lại ba anh em chia nhau.

Ba ông anh đều tỏ vẻ: "Nhà còn thịt, bọn con không ăn bánh bao đâu."

Nên là bọn họ mua bánh bao cho em gái ăn, chứ nào có đạo lý để em gái mua bánh bao cho bọn họ ăn.

"Kêu các anh ăn thì cứ ăn đi, tuy không nhiều nhưng nếm chút vị cũng được." Lục Giai Giai chia cái bánh bao rồi đưa cho ba anh trai: "Lũ nhỏ đều được chia hết rồi, đừng cho nữa."

Đồ trong bụng Đại Sơn đã tiêu hóa gần hết, cậu bé nhìn cái bánh bao trong tay Lục Cương Quốc mà nuốt nước miếng, nhưng cũng chỉ nhìn mà không lên tiếng.

Ăn cơm tối xong, Lục Giai Giai ngồi trên cái ghế xích đu trong sân cho tiêu thực với vẻ lười biếng, khi mọi tiếng động đều dừng lại, đột nhiên nhà bên truyền tới tiếng khóc đứt quãng.

"Hu hu hu…"

Sau khi âm thanh kéo dài mười mấy phút, trong sân nhà bác gái cả Lục lại truyền tới một tiếng quát giận dữ: "Khóc, còn dám khóc thêm một tiếng nào nữa, xem bà đây có đánh nát m.ô.n.g mày không."

Sau đó tiếng khóc im bặt luôn.

Lục Giai Giai nhướn mày, sau đó đứng dậy, mệt mỏi trở về phòng ngủ.

Lúc này Đại Sơn cũng nằm trên giường, hôm nay Lục Cương Quốc chạy lên núi cả một ngày, vừa ngả xuống giường đã muốn ngủ.

Đại Sơn lay cánh tay của Lục Cương Quốc: "Cha, chúng ta đón mẹ về nhà có được không?"

"Cái gì?" Lục Cương Quốc giật mình mở bừng mắt, Lục Hảo và Lục Viên đang gấp quần áo bên cạnh cũng ngẩng đầu nhìn Đại Sơn.

Đại Sơn lau nước mắt, ngoác mồm khóc: "Cha, mẹ không ở nhà, bọn con đều là đứa trẻ không có mẹ, cha kêu mẹ mau về đi, con sợ lắm."

Cô út không thích mình, nếu mẹ ở nhà chắc chắn sẽ giúp cậu bé.

Hơn nữa bây giờ mẹ không ở nhà, không có một ai đứng về phía cậu bé, mọi người đều có đồ ăn ngon, chỉ có cậu bé là không.

Đại Sơn khóc càng đau lòng hơn: "Hôm nay mọi người đều được ăn bánh bao, chỉ có mình con là không, cô út còn nói không có phần của con."

Lục Hảo chợt căng cứng cả người, hé miệng, nhưng tính cách thường ngày yếu đuối khiến cô bé không thể phát ra âm thanh.

"Con đã làm gì? "Lục Cương Quốc lập tức chất vấn.

Đầu óc anh ta không thông minh nhưng anh ta hiểu tính cách của Lục Giai Giai.

Em gái không phải kiểu người để ý vật chất đó, đồ có thể chia sẻ sẽ không giấu diếm.

Đại Sơn lắc đầu: "Con không làm gì cô út cả, là cô út ghét con, cha, người bên nhà bà ngoại đều rất tốt, chúng ta đón mẹ về đi, đừng tức giận với nhà bà ngoại nữa được không?"

Da đầu Lục Cương Quốc tê rần, anh ta nhìn con trai mà muốn rút gân não.

Còn chưa kịp nói gì thì bên ngoài đã truyền tới tiếng phản đối run rẩy của con gái.

"Không tốt…"

Đại Sơn và Lục Cương Quốc nhìn về phía giọng nói, Lục Hảo rụt cổ, ngón tay nắm chặt cái áo trong tay, cô bé khẩn trương đến đỏ cả mắt, cố gắng phát ra tiếng phản đối từ trong cổ họng.

"Không tốt!"

Hai lần phản đối đã phá vỡ tính cách trước đây của cô bé, cả người Lục Hảo run lên, nhưng lại cảm thấy có chỗ nào đó khác hẳn, cô bé chậm rãi ngẩng đầu, giọng nói vẫn run rẩy như cũ: "Cô út không hề không tốt với em, cô ấy rất tốt với em, rất tốt với chúng ta, là nhà bà ngoại bắt nạt cô út trước, em tốt với bà ngoại chính là không cần cô út nữa, tại sao cô út còn phải tốt với em?"

"Hơn nữa, cơ út tốt với chúng ta lâu như vậy, chỉ vì một lần này không cho em bánh bao mà em đã hoàn toàn đứng về phía bà ngoại, thật quá đáng!"

Lục Viên trừng mắt: "Anh hai là đồ xấu xa, em ghét anh hai!"

Đại Sơn trừng to mắt, ngây người, cậu bé nhìn chị và em gái đang tức giận, có hơi không biết phải làm sao, nhưng vẫn gân cổ lên cãi: "Nhưng các người không cần mẹ sao? Cô út không cho mẹ về, sau này chúng ta sẽ không có mẹ nữa."

Lục Hảo không đáp lời mà cúi đầu, tiếp tục gấp quần áo trong tay.

Lục Cương Quốc lạnh lùng nhìn: "Trẻ con đừng quản chuyện của người lớn, mau đi ngủ đi!"

Anh ta nói xong rồi trở mình, quay lưng với Đại Sơn.

Đại Sơn thấy không ai giúp mình, đành rúc người nằm trên giường.

Đang khóc thì cậu bé nghe thấy Lục Hảo nhỏ giọng nói: "Chị cần cô út!"

Sáng sớm ngày hôm sau, trước khi mẹ Lục dọn cơm đã nói trước: "Hôm nay thằng hai đi ly hôn đi."

Lục Cương Quốc run lên, đôi đũa suýt thì rơi xuống đất: "Ly hôn ạ?"

Đầu óc anh ta nhão ra như tương hồ.

Ly hôn kiểu gì? Điền Kim Hoa sẽ đồng ý ly hôn với anh ta hay sao?

Anh ta hỏi dò: "Mẹ, ly hôn thế nào ạ?"

Mẹ Lục đảo trắng mắt: "Mày cầm sổ hộ khẩu đi, ăn xong bữa sáng, bà sẽ dẫn tụi bây cùng tới nhà họ Điền, trong hai ngày này nhất định phải ly hôn xong cho bà, qua ba tháng nữa bà sẽ tìm cô vợ khác cho mày."

Trong đầu Lục Cương Quốc vẫn là đống tương hồ.

"Ăn cơm!" Mẹ Lục ra lệnh một tiếng.

Hôm nay tâm trạng của bà ta tốt nên mỗi người được nửa bát thịt hoẵng, Đại Sơn hoảng hốt cắn một miếng thịt, hương thơm ngào ngạt, nhưng vừa nghĩ đến cha mẹ sắp ly hôn, cậu bé đã oa một tiếng gào khóc, học theo lời mà Điền Kim Hoa đã dạy ngày hôm qua.

"Bà nội, bà đừng kêu cha mẹ ly hôn mà, cháu không muốn cha mẹ ly hôn đâu, như vậy Đại Sơn sẽ thành đứa trẻ không mẹ mất, bà nội, cầu xin bà cho mẹ cháu về nhà đi!"

Hai cánh tay cậu bé vung ra sau, làm ra tư thế muốn la khóc om sòm, mẹ Lục hít một hơi thật sâu, túm áo Đại Sơn xách người ra khỏi nhà bếp: "Cút ra ngoài!"

Đại Sơn rụt cổ, không ngờ mẹ Lục lại kêu cậu bé cút, đôi mắt của cậu bé ngậm nước, lại nói: "Bà nội, nếu bà bắt cha mẹ cháu ly hôn, cháu sẽ đi theo mẹ cháu, cháu sẽ tới nhà họ Điền, cháu sẽ không bao giờ về đây nữa."

"Chà chà." Mẹ Lục tức tới bật cười: "Cháu tưởng bà cầu mong cháu ở nhà họ Lục này lắm à? Cháu thật sự tưởng cháu là cục bảo bối lớn của cả gia đình này chắc, bà nói cho cháu biết, cả đời này mấy đứa cháu trai cháu gái này như các cháu đều giống nhau trong mắt bà hết, bà không thiếu cháu trai, cũng không thiếu cháu gái, bà hỏi cháu một lần nữa, cháu muốn ở nhà họ Lục hay là muốn tới nhà họ Điền?"

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.