Thập Niên: Nữ Phụ Cầm Kịch Bản Pháo Hôi - Chương 186
Cập nhật lúc: 07/09/2025 16:18
Đại Sơn nghĩ đến tối qua trong nhà không có một ai đứng về phía mình, cậu bé không cần đổi các chị em thành sính lễ, sau này bọn họ có thể nghe lời cậu bé là được.
Mẹ Điền nghển cổ nói: "Bà nội cháu đúng là đồ ngu ngốc, bà ta giành hết đồ ngon của cháu đi, còn kêu cháu đi cắt cỏ heo, cháu nhìn cỏ heo nhà bà đều để phụ nữ làm hết, bà cũng chưa bao giờ từng kêu Đại Phi đi cắt cỏ heo. Cháu nói xem cháu có ngốc không, mấy việc như cắt cỏ heo này vốn nên là mấy chị em gái đó của cháu làm, kết quả bà nội cháu lại kêu cháu làm giúp bọn họ!"
Đại Sơn nghi ngờ: "Không phải con trai cần nuôi gia đình hay sao?"
"Cháu vẫn còn nhỏ, nuôi gia đình cái gì?" Mẹ Điền kéo tay Đại Sơn: "Nghe lời bà ngoại không sai đâu, hai ngày này cháu cứ chơi với Đại Phi ở nhà bà ngoại đi."
Trong đầu Đại Phi còn nghĩ đến thịt mà Đại Sơn nói, nói với mẹ Điền: "Bà nội, bà có thể nói với bà nội của Đại Sơn, cháu có thể đi cắt cỏ heo, cho cháu làm cháu trai bà ta đi."
Mẹ Điền: "…"
Bà ta muốn đánh Đại Phi trước mặt một cái nhưng nghĩ đến đây chính là đứa cháu trai duy nhất của mình nên cũng không nỡ.
…
Mẹ Lục ăn bữa sáng xong gọi bác cả Lục và bác gái cả Lục nhà bên, một nhóm người hùng hổ đi đến nhà họ Điền.
Một đoàn người hừng hực khí thế, người nào cũng cầm gậy gỗ theo.
Loại chuyện ly hôn này ảnh hưởng không tốt tới trẻ con nên mẹ Lục không cho một đứa trẻ nào đi theo cả.
Trải qua chuyện của La Khinh Khinh lần trước, Lục Giai Giai đã được chứng kiến sự hung hãn khi đánh nhau của người nông thôn, cô không nói lời nào mà đi bên cạnh mẹ Lục.
Mẹ Lục đến nhà họ Điền, đá một cước mở tung cửa lớn của nhà họ Điền, rầm một tiếng dọa người trong nhà sợ hết hồn.
Đại Sơn đang vô tâm vô phế chơi dế với Đại Phi, mẹ Điền ở bên cạnh bưng nước hầu hạ bọn họ.
Cậu bé nhìn thấy mẹ Lục lạnh lùng đẩy cửa đi vào, còn tưởng đối phương định cưỡng chế dẫn mình về nhà.
"Bà ngoại." Đại Sơn lập tức trốn sau người mẹ Điền.
Ánh mắt của mẹ Lục không hề nhìn Đại Sơn lấy một cái, mà nói thẳng với mẹ Điền: "Kêu Điền Kim Hoa lập tức ly hôn với thằng hai ngay."
Trong lúc bà ta nói chuyện, những người khác cũng lần lượt chen vào trong.
Người lớn nhà họ Lục chỉ có cha Lục là không có mặt.
Cha Lục vì chuyện của La Khinh Khinh mà lại lên thị trấn, hơn nữa với thân phận của ông ta cũng không tiện tham gia vào loại chuyện này.
"Ly hôn? Ly hôn cái gì?" Ngón tay thô ráp của mẹ Điền nắm cánh tay của Đại Sơn như thể làm như vậy sẽ mang lại sự tự tin cho bà ta.
Điền Kim Hoa lại càng trốn bên cửa không dám nhúc nhích, cô ta vừa rửa bát xong, run như cầy sấy lùi về sau.
Mẹ Lục đảo trắng mắt: "Bà nói ly hôn cái gì à, nhà họ Lục chúng tôi không cần cô ta."
Mẹ Điền dường như chỉ đợi một khắc này: "Không thể ly hôn, con gái tôi đã sinh bốn đứa con cho nhà họ Lục cái người, không thể nói ly hôn là ly hôn ngay được."
Ánh mắt bà ta nhìn về phía Lục Cương Quốc: "Lúc đầu đã nói trước rồi, sau này cậu sẽ thương con gái tôi, kết quả bây giờ con trai cũng sinh cho cậu rồi mà cậu lại đòi ly hôn với nó, cậu có lương tâm không hả?"
Lục Cương Quốc ăn nói vụng về, hé miệng lại không biết nên phản bác thế nào.
Lục Giai Giai ở bên cạnh hừ lạnh: "Vậy lúc đầu bà còn nói bán Điền Kim Hoa cho nhà chúng tôi, từ nay về sau không còn bất cứ quan hệ gì với nhà họ Điền các bà, sao bây giờ lại thành con gái bà rồi?"
"…" Mẹ Điền cứng họng: "Người lớn nói chuyện, nào có chỗ cho con nhãi ranh nhà cô?"
"Bà nói ai là nhãi ranh? Nhạt muốn chết, con gái bà đây là người mà bà có thể nói sao." Mẹ Lục không nói hai lời đã đi lên vả mẹ Điền một cái trước.
Bà ta muốn trút cơn giận này từ rất lâu rồi, một cái vả còn lâu mới đủ.
Một cái tát này cũng khiến cha Điền sốt hết cả ruột: "Nhà họ Lục các người muốn làm gì hả? Muốn ép c.h.ế.t người nhà họ Điền chúng tôi sao?"
Mẹ Điền thấy thế bèn ngồi bệt xuống đất, vỗ đùi gào khóc: "Nhà đại đội trưởng ngang ngược hống hách, muốn g.i.ế.c người, chúng tôi không sống nổi mất."
Mẹ Lục cười lạnh một tiếng: "Đánh bà thì đã sao? Tôi đánh bà đấy, nếu đã muốn làm ầm lên thì làm cho bung bét luôn đi, bà đây còn có thể sợ bà được chắc?"
Mẹ Lục bày ra thái độ chẳng thèm để ý, ngược lại biên độ vỗ đùi của mẹ Điền cũng giảm dần.
Dù sao thì cảnh tượng hôm nay cũng nằm trong dự liệu của bà ta, bà ta nói: "Bà muốn kêu con gái tôi và con trai bà ly hôn cũng được, nhưng nhất định phải kêu…"
Bà ta chỉ vào Lục Giai Giai: "Kêu cô ta viết một lá thư hòa giải, nói hôm đó con trai tôi không cố ý."
Điền Kim Hoa trừng to mắt, cô ta suýt thì ngã bệt m.ô.n.g xuống đất.
Vậy mà mẹ cô ta lại đồng ý cho cô ta ly hôn!
Không phải bọn họ đã bàn bạc trước rồi sao? Trước dỗ Đại Sơn đến bên nhà họ Điền, sau đó nhà họ Lục thương cháu trai sẽ không bắt cô ta ly hôn.
"Cút mẹ nhà bà đi!" Mẹ Lục vả một cái nữa.
Lục Giai Giai nhíu mày, không ngờ nhà họ Điền lại có ý định này.
Viết thư hòa giải, nếu may mắn thì Điền Diệu Tổ rất có khả năng sẽ được thả ra, mà cô, chỉ sợ sẽ gặp đầy rẫy tin đồn ác ý.
Thư hòa giải viết rồi, sẽ còn ai tin cô không cố ý quyến rũ Điền Diệu Tổ nữa chứ, hoặc là nói cô với Điền Diệu Tổ cùng một giuộc.
Bằng không tại sao cô lại viết thư hòa giải? Đợi qua vài năm nữa cô gả đi, ai còn bằng lòng tin tưởng chân tướng lúc trước nữa, mới lạ mới là "chân tướng" mà trong lòng những người khác muốn.
Cho nên cô tuyệt đối sẽ không viết thư hòa giải!
Lục Giai Giai có thể nghĩ đến, mẹ Lục gần như đã đoán ra được trong nháy mắt, bà ta vả mẹ Điền liền tù tì vài cái.