Thập Niên: Nữ Phụ Cầm Kịch Bản Pháo Hôi - Chương 209

Cập nhật lúc: 07/09/2025 16:20

"Mẹ không cần con phụng dưỡng lúc về già." Mẹ Lục nói một cách đúng tình hợp lý: "Có bốn đứa anh trai của con rồi, không đến phiên con."

Bà ta nuôi bốn đứa con trai khôn lớn, còn tốn nhiều tiền như vậy để lấy vợ và xây nhà cho bọn họ, dựa vào cái gì để con gái của bà ta phụng dưỡng người già.

Lục Giai Giai: "…"

Cô múc nửa phần thịt thỏ từ trong chậu, lại đổ một nửa nước dùng vào.

Mẹ Lục sững sờ: "Làm gì thế?"

Lục Giai Giai đột nhiên có hơi chột dạ: "Cho Tiết Ngạn ạ."

Nhưng nghĩ đến Tiết Ngạn đã cứu cô nhiều lần như vậy, Lục Giai Giai lại rất thẳng lưng: "Báo đáp ơn cứu mạng của Tiết Ngạn."

Mẹ Lục cảm thấy cái bánh quy giòn trong tay mình không còn ngon nữa, bà ta nhìn gương mặt nhỏ của Lục Giai Giai, nghĩ đến Tiết Ngạn đối với con gái mình như hổ đói rình mồi, đột nhiên lại cảm thấy có hơi phiền lòng.

Lục Giai Giai không dám ngẩng đầu mà cúi đầu nhìn thịt trong cái chậu nhỏ, không nói lời nào.

Cũng may mẹ Lục không hỏi gì cả, chỉ nhìn chằm chằm vào cái rìu.

Lục Giai Giai: "…"

Nửa sau của buổi chiều, Tiết Ngạn tới, mẹ Lục đang may quần áo, còn Lục Giai Giai thì lại đang viết thư cho anh ba.

Từ sau khi hồi phục ký ức, cô biết anh ba của cô là người thông minh nhất trong bốn anh em.

Thậm chí có thể nói trí thông minh của toàn bộ bốn anh trai gần như đều được thể hiện hết lên người Lục Kính Quốc.

Lục Kính Quốc phát hiện ra khác thường không lâu sau khi cơ thể của cô bị cướp, hơn nữa còn nói cho cha Lục và mẹ Lục.

Khi cô không ở trong cơ thể này, Lục Kính Quốc rất biết lừa đứa em gái giả này, khiến cô ta tiếc mạng và bảo vệ thật tốt cơ thể này.

Thậm chí ba năm trước khi nạn đói vừa mới bắt đầu, anh ba biết cô biết múa nên cố tình dẫn cô vào thị trấn.

Cũng không biết anh ta hỏi thăm được tin tức ở đâu mà biết bây giờ đoàn văn công đang thiếu người.

Anh ta kêu cô múa một đoạn ở nơi đoàn trường đi qua, lại nhắc đến thân phận của nhà bọn họ, cũng không biết chọc đúng điểm nào mà thành công vào được đoàn văn công.

Thế này vẫn chưa đủ, trước khi Lục Kính Quốc tòng quân đã nói với cô rằng anh ta đã moi được một ít thông tin từ miệng em gái giả, biết kết cục của nhà bọn họ cũng không đẹp cho lắm.

Anh ta muốn tòng quân.

Không chỉ vì tiết kiệm lương thực mà còn muốn trở thành vũ khí hữu lực nhất để nhà họ Lục thay đổi vận mệnh.

Mẹ Lục vừa may quần áo vừa hỏi: "Con hỏi xem anh ăn có ngon không? Kêu anh đừng lo lắng cho gia đình, tiền gửi về mẹ đều cất hộ nó rồi, trừ lúc trong nhà khó khăn ra thì trên cơ bản đều không dùng đến.

"Con biết rồi ạ." Lục Giai Giai ngoan ngoãn gật đầu.

Câu đầu tiên cô viết lên giấy chính là…

Anh ba, cha mẹ đều rất nhớ anh, còn nữa, em đã về rồi…

Lục Giai Giai viết lưu loát hết nửa trang giấy, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Tiết Ngạn ngoài cửa.

Dáng người của anh cao lớn, cô phải bám tay lên ghế nghển cổ nhìn ra.

Mẹ Lục liếc mắt nhìn qua Tiết Ngạn rồi chỉ vào đống củi bên cạnh: "Đi, chặt củi đi!"

Vẻ mặt của bà ta lạnh lùng, bình thường mỗi khi bày ra vẻ mặt này chính là dấu hiệu của lửa giận.

Lục Giai Giai không biết Tiết Ngạn có chỗ nào đắc tội với mẹ Lục.

Nếu là trước đây cô coi Tiết Ngạn thành ân nhân cứu mạng, chắc chắn sẽ cầu tình vài câu, nhưng bây giờ cô và anh cũng coi như đang lén lút qua lại, để mẹ Lục sai khiến một chút cũng là chuyện nên làm thôi.

Cô hé miệng, cầm cây bút trong tay không nói tiếng nào.

Tiết Ngạn gật đầu, cầm cái rìu lên bắt đầu bổ củi.

Tốc độ bổ củi của anh rất nhanh, cơ bắp cánh tay trơn tru thi thoảng lại lộ ra.

Vẻ mặt của mẹ Lục dần thoải mái.

Quả thật là rất khỏe khoắn.

Nhưng không thể ổn thỏa nhanh như thế được, vẻ mặt của mẹ Lục lại lập tức căng lên như dây đàn, bà ta liếc mắt nhìn Lục Giai Giai đang ngây người: "Còn không mau viết thư đi."

"Vâng." Lục Giai Giai cúi đầu viết tiếp nhưng bút lại không di chuyển, hai mắt cô nhìn chằm chằm vào chữ trên giấy, lại không nhịn được mà nhìn về phía Tiết Ngạn.

Nhìn rồi lại nhìn, cuối cùng chống má thất thần.

Thời tiết vẫn còn nóng, Tiết Ngạn ra sức làm việc, rất nhanh mồ hôi đã chảy từ trên trán xuống, có giọt thậm chí còn chảy từ trên yết hầu.

Nhìn đến yết hầu, Lục Giai Giai quan sát cẩn thận một lúc.

Khi Tiết Ngạn nuốt nước bọt, yết hầu di chuyển vô cùng rõ ràng, mang đến cho người một loại cảm giác vô cùng nam tính.

Cô từng học vẽ ở thế giới hiện đại, cũng rất thường thích các loại vẻ đẹp nên rất khó mang theo vẻ sắc dục, thích chỉ đơn giản là thích, chưa bao giờ từng nghĩ đến bước khác.

"Khụ!" Mẹ Lục siết chặt cái áo trong tay ho khan một tiếng.

Lục Giai Giai giật mình bừng tỉnh, ngoan ngoãn viết thư.

Đầu bút rơi lên giấy, cô nghĩ mãi không biết nên viết gì, hẳn cũng không có chuyện gì để viết.

Tiết Ngạn liếc mắt nhìn thấy Lục Giai Giai cuối cùng cũng dời tầm nhìn đi, bàn tay cầm rìu mới giảm lực, cơ thể cũng không căng cứng như vừa rồi nữa.

Bây giờ đã gần hoàng hôn, ánh mặt trời chiếu xuống đều mang theo sắc màu ấm áp, Lục Giai Giai cúi đầu viết chữ, mái tóc đen nhẹ nhàng chạm lên gương mặt trắng trẻo, đôi môi vô cùng đỏ giống như chu sa nghiền ra.

Cơ thể của anh nóng lên, dùng hết toàn bộ sức lực trút giận lên việc bổ củi, có đôi khi Tiết Ngạn cảm thấy Lục Giai Giai đã hạ độc anh khiến anh luôn muốn chạm vào cô.

Mẹ Lục lại lạnh lùng ho khan một tiếng, Tiết Ngạn giật mình lập tức thu tầm nhìn về, Lục Giai Giai thì lại nâng mắt lên với vẻ vô tội.

Lần này cô rất ngoan, không làm gì hết!

Tiếp sau đó, hai người ngoan ngoãn làm việc dưới sự giám sát của mẹ Lục.

Khi gần bổ củi xong, Lục Nghiệp Quốc từ bên ngoài trở về, lao thẳng vào nhà bếp, ngửa đầu uống hết ba bát nước lạnh.

Anh ta lau mồ hôi trên trán rồi ra ngoài cửa: "Mẹ, hôm nay có…"

"Tiết Ngạn!" Lục Nghiệp Quốc sững sờ.

Tiết Ngạn giơ cây rìu lên tiếp tục bổ củi với vẻ bình thản, vẻ mặt lạnh lùng giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Sao anh lại ở nhà tôi bổ củi?" Lục Nghiệp Quốc đi qua.

Mẹ Lục buông cái áo trong tay xuống: "La lối cái gì, là tao kêu cậu ta tới bổ củi đấy."

"… Đây là việc của con mà, tại sao lại kêu anh ta làm?" Lục Nghiệp Quốc hỏi với vẻ quật cường, anh ta đã thấp thoáng đoán ra được chút ý tứ gì đó.

Nếu như mẹ Lục chướng mắt Tiết Ngạn, nếu như chỉ coi Tiết Ngạn thành ân nhân cứu mạng vậy cũng không có khả năng kêu anh tới nhà bổ củi.

"Kêu mày làm á, mày nhìn chuyện tốt hôm nay mày đã làm xem, nếu không phải có em gái mày thì mày đã bị một đứa con gái tính kế rồi." Mẹ Lục đứng dậy, đi qua nhéo lỗ tai của Lục Nghiệp Quốc: "Bà đây đã sớm nói với mày tránh xa cái thứ phiền lòng đó ra một chút nhưng mày không nghe, bằng không hôm nay nhà chúng ta cũng thành trò cười ở thôn Tây Thủy rồi!"

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.