Thập Niên: Nữ Phụ Cầm Kịch Bản Pháo Hôi - Chương 218
Cập nhật lúc: 07/09/2025 16:21
Lục Giai Giai có thói quen ngủ trưa, cô lấy một tấm vải mỏng trong túi trải lên thảm cỏ, lại lấy túi xách làm gối đầu rồi mềm mại nằm lên.
"Em muốn ngủ." Lục Giai Giai hạ mí mắt, hai tay ngoan ngoãn đặt lên bụng.
Tiết Ngạn vừa rửa hộp cơm trở về, anh vẩy khô đồ sau đó lau tay.
"Ừm." Tiết Ngạn thấp giọng đáp một tiếng, đợi khi anh quay đầu thì Lục Giai Giai đã chỉ còn tiếng hít thở nhẹ nhàng.
Buổi trưa nắng quá gắt, cô quay lưng với thân cây, trong núi dễ xảy ra tình huống nên Tiết Ngạn cách Lục Giai Giai khoảng hai, ba mét là dừng lại, anh gập chân, dựa lưng vào thân cây chợp mắt.
Qua vài phút, Tiết Ngạn chợt mở mắt, anh xoa thái dương, cơ thể không hể buồn ngủ tí nào nữa, đồng thời tầm nhìn không tự chủ được mà rơi lên người Lục Giai Giai.
Đây là lần đầu tiên anh ở riêng với cô một cách quang minh chính đại như vậy.
Một người đàn ông trưởng thành ở bên cạnh cô nhưng Lục Giai Giai lại không hề phòng bị tí nào.
Cô rất yên tâm về anh nhưng cũng không hiểu anh. Lục Giai Giai dường như không quá hiểu về phương diện này, sự thưởng thức của cô là quang minh chính đại, không giống anh luôn mang theo mặt tối tăm.
Tiết Ngạn không thể ngủ được, ánh mắt của anh nhìn Lục Giai Giai từ trên xuống dưới, có nhìn thế nào cũng không thấy chán, sự kiềm chế trong đáy mắt đang điên cuồng giãy dụa.
Khi Lục Giai Giai tỉnh lại đã là rất lâu sau rồi, hạt đậu mang tới đây chỉ còn lại non nửa.
Cô ngồi ngây người, cứ cách vài giây lại chớp mắt một cái.
Tiết Ngạn thấy cô ngơ ngác mới đi qua đụng vào trán cô.
Nhiệt độ cơ thể của anh cao, sau khi chạm một cái Lục Giai Giai đã trốn ra sau với vẻ ghét bỏ: "Nóng quá."
Cô đứng dậy định đi rửa mặt.
Đến bên suối, vốc nước suối mát lạnh vào mặt thì đầu óc Lục Giai Giai mới tỉnh táo hơn, cô đi đến bên cạnh Tiết Ngạn, cầm túi đựng đậu lên: "Còn nhiều như vậy sao?"
"Trồng không hết có thể mang về." Tiết Ngạn tiếp tục trồng trọt.
Lục Giai Giai nhìn Tiết Ngạn với vẻ chờ mong, cũng không biết có nên qua giúp hay không nữa.
Cô không tới để kiếm công điểm mà chỉ tới điểm danh cho qua ngày, nếu như cô không có công việc, cô chắc chắn muốn trải nghiệm cố gắng làm việc đồng áng.
Nhưng cứ cố tình cô có công việc, Lục Giai Giai tỏ vẻ mình hoàn toàn có thể làm theo ý mình.
Cô nhàn rỗi không có việc gì làm bắt đầu chạy qua chạy lại rót nước cho Tiết Ngạn, còn mang khăn mặt đã giặt ướt đưa cho anh lau mặt, hơn nữa còn hái lá quạt gió cho anh.
Tiết Ngạn: "…"
Anh nhìn Lục Giai Giai bận tới bận lui: "Em ngồi đó là được rồi."
"Em làm một ít việc, không sao đâu." Cô vừa dứt lời đã đưa khăn ướt qua: "Mau lau mặt đi."
Tiết Ngạn duỗi tay qua lau một cái, Lục Giai Giai ân cần nhận lấy, lại chạy tới bên suối giặt cho anh.
Đến năm rưỡi mà đậu vẫn còn một phần nhỏ nữa, Tiết Ngạn thấy sắc trời không còn sớm, về nhà mất nửa tiếng đi đường nên dẫn Lục Giai Giai đi về.
Lục Giai Giai đi đằng trước, khi tới là đường đổ dốc, khi trở về là đường lên dốc, hơn nữa, trong núi có đá, được một đoạn đường Lục Giai Giai đã đau chân.
Cô lại vì buổi chiều chạy qua chạy lại nên sau khi đi được nửa tiếng chân đã nhức nhối, hai chân như đeo chì.
Lục Giai Giai quay đầu, trừng to mắt nhìn Tiết Ngạn: "Có thể nghỉ một lúc được không?"
Tiết Ngạn bị nhìn thẳng vào tim, trực tiếp gật đầu.
Hai người tìm cái cây rồi ngồi bên dưới nghỉ vài phút, sau đó chân Lục Giai Giai càng xót hơn.
Đi được vài phút lại nghỉ một lúc, đến bảy giờ mà hai người mới đi được nửa đoạn đường.
Mặt trời lặn rồi, phả xuống gam màu ấm áp.
Lục Giai Giai cúi gục đầu, nếu như cô biết đi về khó như thế thì cô không nên chạy qua chạy lại rồi.
Mắt thấy trời đã hoàn toàn tối, Lục Giai Giai trực tiếp nhặt cành cây bên đường chống đường đi.
Tiết Ngạn thấy sắc trời đã rất muộn, trên cơ bản người ra đồng đã sớm rời đi, anh lấy cái gùi xuống đưa cho Lục Giai Giai: "Đeo đi."
Lục Giai Giai: "…"
Cô liếc mắt nhìn cái gùi rồi lại nhìn Tiết Ngạn, rất thành thật đáp: "Em không đeo nổi."
Cô có thể đi được về nhà là đã tốt lắm rồi.
"Em đeo nó, anh cõng em." Tiết Ngạn duỗi tay đeo gùi lên giúp Lục Giai Giai, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt cô: "Lên đi."
Lục Giai Giai nhìn tấm lưng rộng rãi trước mặt, nghĩ ngợi rồi bò lên.
Tiết Ngạn dùng một tay đỡ cô lên, một tay khác cầm hai cái xẻng.
Lục Giai Giai thấy anh cầm nhiều đồ như vậy, muốn nhận cái xẻng qua cầm nhưng Tiết Ngạn lại chuyển nó qua bên cạnh: "Ngoan ngoãn, đừng lộn xộn."
"Vâng." Lục Giai Giai nhoài người lên lưng anh, cô hỏi với vẻ vô lực: "Có phải em vô cùng vô dụng không."
"Người có vô dụng hay không, không thể phán định bằng sức lực." Tiết Ngạn bước đi vững vàng: "Một người sức lớn không chứng minh được gì cả."
Lục Giai Giai nhoẻn miệng cười, cô nghiêng đầu nhìn sườn mặt lạnh lùng của anh: "Em cảm thấy người như anh làm đối tượng vô cùng tốt."
Loại lời này không khác gì tỏ tình trắng trợn ở thời đại này.
Hơi thở nóng rực mang theo mùi hương ấm áp phả lên vành tai anh, yết hầu của Tiết Ngạn di chuyển, vành tai đỏ lên.
Lục Giai Giai sững sờ, lần đầu tiên cô nhìn thấy Tiết Ngạn đỏ tai, đây là ngại ngùng sao?
Cô duỗi ngón tay chạm vào, cánh tay của Tiết Ngạn hơi run lên, nghiêng đầu sang một bên, hơi thở của anh nóng rực: "Đừng lộn xộn!"
"Nhưng em nhìn thấy…"
"Còn nói nữa anh sẽ ném em xuống."
"…"
Lục Giai Giai thấy Tiết Ngạn căng da mặt nhưng cũng không vạch trần anh nữa.
Đột nhiên cô cảm thấy chọc anh rất vui, tính cách vừa bướng vừa cứng ngắc, nhưng có đôi khi cứ cố tình vô cùng đơn thuần.
Tiết Ngạn đi rất nhanh, khi hai người đến cổng thôn, anh thả Lục Giai Giai xuống, sau đó đưa bình nước và túi xách cho cô.
Lục Giai Giai nhận lấy, còn chưa đi được vài bước đã nhìn thấy mẹ Lục ở cổng thôn.
Bà ta vội vàng đi qua, nhìn Lục Giai Giai từ đầu đến chân: "Làm mẹ sợ muốn chết, sao hai đứa lại về muộn như vậy?"
"Đúng đó, nên về sớm hơn chứ." Lục Nghiệp Quốc trừng mắt nhìn Tiết Ngạn.
Tiết Ngạn chẳng để ý đến anh ta.