Thập Niên: Nữ Phụ Cầm Kịch Bản Pháo Hôi - Chương 234

Cập nhật lúc: 07/09/2025 16:23

Cô thừa nhận mình là một người mỏng manh, nhưng cô không thể chịu được cảm giác dính dầu này. Lục Giai Giai đưa một cái bánh bao tới trước mặt Tiết Ngạn, ra lệnh: "Cái này anh cầm đi!"

"Tay anh bẩn."

"Bên đó có nước, vừa rồi em cũng qua đó rửa." Lục Giai Giai liếc mắt nhìn về phía xa.

Tiết Ngạn đi qua đó rửa tay, nghe lời nhận một cái bánh bao trong số đó.

Lục Giai Giai lại bẻ cái bánh bao của mình thành hai nửa, thành thạo đưa nửa mà mình không ăn hết được cho Tiết Ngạn: "Nhiều quá, hơn nữa còn rất dầu, em ăn một nửa là no rồi, nửa còn lại cũng không biết để đâu, anh nhất định phải ăn hết."

Cô vẫn rất tin vào dạ dày của Tiết Ngạn, dù sao thì sức cũng lớn như vậy, năng lượng hấp thu cũng không ít.

Tiết Ngạn duỗi tay tới nhận.

Đôi mắt của Lục Giai Giai cười thành vầng trăng khuyết, cô đi đằng trước, Tiết Ngạn đi phía sau, tầm nhìn vẫn luôn rơi lên người Lục Giai Giai.

Tuy rằng bánh bao đắt nhưng cắn vào ngập dầu, gần đây ngày nào cô cũng được ăn thịt nên cũng không cảm thấy ngon bao nhiêu.

Cô nhét xong nửa cái bánh bao vào bụng cũng đã no, nhưng Tiết Ngạn còn ăn nhanh hơn cô.

Đi được nửa đường, anh dẫn Lục Giai Giai tới hợp tác xã tiêu thụ, chỉ vào mấy món điểm tâm và hỏi Lục Giai Giai có thích không, thích thì mua hết.

"Mua một hai thứ là được rồi, mua nhiều như vậy làm gì?" Cô kéo áo của Tiết Ngạn.

"Em không muốn tiêu tiền của anh sao?" Hay là nói muốn vạch rõ quan hệ với số tiền này.

"…"

Tiết Ngạn mua hàng với bản mặt nặng nề, mua liền mấy thứ, cái nào cũng đều là điểm tâm mà Lục Giai Giai nhìn nhiều thêm.

Túi của cô rất nhanh đã bị nhét phồng lên, bên trong toàn là điểm tâm mà con gái ở thời đại này thích ăn.

Lục Giai Giai không biết Tiết Ngạn làm sao nữa, muốn mua thì mặc anh mua vậy, vừa rồi cô nhìn trúng bánh hoa quế, cắn một miếng thật là mềm.

Mây đen trong mắt Tiết Ngạn lại tản đi, anh hỏi: "Ngon không?"

Lục Giai Giai ngoan ngoãn gật đầu: "Người bán vẫn rất có lương tâm, chắc hẳn được làm theo cách thủ công thuần túy, hoa quế cũng là thật."

Khóe môi của Tiết Ngạn hơi nhếch lên, như thể người vừa mới phóng ra khí lạnh không phải anh.

Lục Giai Giai: "…"

Đối tượng thật khó đoán, chẳng hiểu sao lại tức giận, sau đó cũng chẳng hiểu sao lại tốt lên rồi.

Dạo một lúc, Lục Giai Giai đau chân, định trở về.

Cô đi được vài bước, phát hiện ra Tiết Ngạn vẫn theo phía sau mình.

"Anh không đi bán đồ tiếp sao?" Cô nghi ngờ hỏi.

Tiết Ngạn trầm giọng đáp: "Anh đưa em về trước."

Lục Giai Giai cảm thấy hôm nay Tiết Ngạn vô cùng lạ nhưng cũng không phản bác, mặc anh đưa mình về trước.

Mẹ Lục đang ở bên máy kéo đợi đến sốt ruột, hôm nay đúng là xui xẻo, bà ta trốn bên vách tường, vì trên lưng có đồ nên bị hỏi tới hỏi lui một phen.

Mẹ Lục đúng lý hợp tình dẫn người đi thẳng tới tìm bà cô ở bãi rác, bởi vì con đường hợp pháp nên bà ta thành công thoát thân.

Sau khi trở về, mẹ Lục càng lo cho con gái mình hơn, lỡ như bị thương thì phải làm sao?

Bà ta đi qua đi lại bên cạnh máy kéo, qua nửa tiếng cũng thấy Lục Giai Giai trở về, bà ta lập tức chạy qua.

"Con không sao." Lục Giai Giai giơ cánh tay mình ra: "Con gặp được Tiết Ngạn, anh ấy dẫn con về."

Mẹ Lục thở phào nhẹ nhõm, Lục Giai Giai lấy bọc giấy dầu trong túi, mở ra đưa một cái bánh bao cho mẹ Lục: "Đây là bánh bao con mua cho mẹ với cha, mỗi người một cái."

Mẹ Lục nhìn bánh bao mềm mại, nhưng ánh mắt rất nhanh đã rơi lên mặt Lục Giai Giai, bà ta hỏi: "Sao môi lại sưng lên thế này?"

Động tác đi đường của Tiết Ngạn dừng lại.

Môi của Lục Giai Giai mới đầu chỉ hơi sưng nhưng cùng với thời gian lâu dần, độ sưng càng lợi hại hơn.

Chỉ là không phải kiểu tều lên đó, mà là màu môi hơi sung huyết, hơn nữa xung quanh còn hơi hồng, da của cô vốn đã mềm, bây giờ màu sắc tương phản càng rõ ràng hơn.

"Có sao?" Lục Giai Giai chạm vào, da trên môi vẫn nóng hơn những chỗ khác, cô ra chiều nghĩ ngợi: "Chắc là trong lúc chạy bị người va vào rồi, mẹ, mẹ không biết đâu, hôm nay mấy người đó đều từ chợ đen chạy ra, trên người đều mang theo đồ, con bị va tới va lui, còn bị túi vải của người khác đập vào mặt, sau đó con chê bẩn, lại ra sức chà cho nên mới sưng lên đó."

"…" Đôi mày của mẹ Lục hơi nhíu lại, nếu không giải thích nhiều thì bà ta còn tin là thật.

Bà ta lạnh lùng liếc mắt nhìn Tiết Ngạn rồi lại nặng nề nhìn Lục Giai Giai.

Lục Giai Giai vốn còn muốn giải thích thêm vài câu nữa nhưng dưới ánh mắt của mẹ Lục lại không dám ho he tiếng nào, chỉ có thể cầm bánh bao lấy lòng.

"Không ăn." Mẹ Lục hạ quyết tâm.

Lục Giai Giai lại vội vàng lấy điểm tâm từ trong túi ra: "Vậy mẹ ăn cái này không?"

Mẹ Lục nhìn thấy cái túi của Lục Giai Giai căng lên, lập tức giơ tay kéo tới trước mặt mình, bà ta lật nhìn trong túi của cô một lúc, càng nhìn lại càng giận.

Tiết Ngạn chiếm lời của con gái bà ta, cố tình lấy mấy thứ này để dỗ người.

"Con qua đây cho mẹ." Mẹ Lục kéo Lục Giai Giai tới phía dưới một đại thụ cách đó không xa.

Tiết Ngạn muốn đi theo nhưng đã có thôn dân trở lại, anh sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của Lục Giai Giai nên chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ nóng lòng chần chừ.

Trên tay Lục Giai Giai cầm cái bánh bao bị mẹ Lục kéo đi, tim cô đập thình thịch, cô biết mẹ Lục muốn hỏi gì, trong lòng đang nghĩ nên giải thích thế nào.

"Mấy món điểm tâm trong túi con có phải là Tiết Ngạn bù đắp cho con sau khi đã hôn con đúng không?"

"…" Lục Giai Giai bất chợt hiểu câu hỏi của mẹ Lục.

Mẹ cô sẽ không cho rằng cô để Tiết Ngạn mua cho mình mấy món điểm tâm này mới đồng ý cho anh hôn chứ, hoặc là nói sau khi Tiết Ngạn hôn cô, cố tình mua mấy thứ này để dỗ cô.

Nói ngắn gọn lại là mẹ Lục cho rằng Tiết Ngạn là tên cặn bã.

Lục Giai Giai vội vàng giải thích: "Không phải, con không thiếu mấy thứ này…"

"Hai đứa bây đã hôn nhau thật rồi à!"

"…"

"Chỉ bất cẩn đụng một cái, bất cẩn đụng một cái thôi." Lục Giai Giai ngoan ngoãn đáp: "Hai đứa bọn con không làm gì cả, thật sự không có."

"Có ai khác nhìn thấy không?"

Lục Giai Giai lắc đầu như cái trống bỏi: "Không có."

Trong lòng mẹ Lục nặng nề không nói nên lời, tuy con gái sớm muộn gì cũng gả ra ngoài, nhưng đây là cục thịt rớt xuống từ trên người bà ta xuống, đột nhiên mẹ Lục biết con gái mình bị lừa mất lại có hơi không thở nổi.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.