Thập Niên: Nữ Phụ Cầm Kịch Bản Pháo Hôi - Chương 255
Cập nhật lúc: 07/09/2025 16:25
Buổi trưa Tiết Ngạn ngủ mười mấy phút đã rời giường đi lên núi.
Bà Tiền lắm mồm nhìn thấy anh trên đường, trong lòng lại thấy hơi khó chịu, cố tình lớn tiếng kêu sau lưng Tiết Ngạn: "Có vài người đúng là thiên sát cô tinh, khắc nhà mình nghèo rớt mồng tơi, khắc c.h.ế.t mẹ ruột của mình, cậu ta không xứng được sống tốt, một khi được sống tốt sẽ khắc c.h.ế.t những người bên cạnh để ý đến cậu ta, cứ đợi mà xem, tôi thấy cách ngày gia đình xảy ra chuyện cũng không xa nữa đâu."
Tiết Ngạn dừng bước chân.
Người bên cạnh cảm thấy bà Tiền nói chuyện quá khó nghe mới duỗi tay kéo áo bà ta: "Đừng nói nữa, để người ta nghe được bây giờ."
"Nghe thấy thì đã sao? Tôi nói toàn là sự thật, tuy mũ đã được gỡ nhưng ai cũng biết tên thiên sát cô tinh này khắc người bên cạnh, cậu ta sống càng tốt thì người bên cạnh càng thảm…"
Bà Tiền lắc đầu, vừa định nói tiếp nhưng nâng mắt lên đã nhìn thấy ánh mắt lạnh thấu xương của Tiết Ngạn.
Tiết Ngạn bị chèn ép mấy năm này khiến trên người đã sớm từ từ sinh ra khí tức âm u nguy hiểm, đối diện với đôi mắt đen của anh giống như bị ác quỷ quấn lên người, một giây sau có thể nuốt chửng người ta.
Bà Tiền cuối cùng cũng chịu ngậm miệng, bà ta bĩu môi, nhìn ra chỗ khác với vẻ chột dạ, có cho mười lá gan cũng không dám to mồm nữa.
Bà cô bên cạnh cũng rụt cổ, cảm thấy bà Tiền nói chuyện thật quá đáng.
Nói ra thì con gái bà Tiền sinh ra cùng ngày với Tiết Ngạn, năm đó vừa vặn cải cách, mấy ngày trước mọi người còn chúc mừng tiểu thiếu gia nhà họ Tiết ra đời, vậy mà một ngày sau ruộng đất và gia sản trong nhà đều bị sung công hết.
Mà sở dĩ nhà bà Tiền hận nhà họ Tiết là vì hai nhà đồng thời sinh con, bà Tiền sinh con gái mà mẹ Tiết lại sinh con trai thế cho nên mẹ chồng bà ta cả ngày chửi bà ta ngay trước mặt.
Sau này nhà họ Tiết sụp đổ, sống lưng của bà Tiền thẳng hơn, tin đồn thiên sát cô tinh này cũng truyền từ miệng bà ta ra đầu tiên.
Bà Tiền ngồi nguyên tại chỗ một lúc mà Tiết Ngạn thì lại đi tới dưới một đại thụ gần đó, nhìn bà Tiền với đôi mắt không có biểu cảm.
Bà Tiền bị nhìn mà trong lòng hoảng hốt, tìm một cái cớ vội đi về nhà, ngoài miệng bà ta liên tục nhỏ giọng chửi bới: "Đồ sói con… đáng kiếp, chẳng trách khắc c.h.ế.t mẹ ruột…"
Một lúc sau Tiết Ngạn mới đi, ngoài mặt anh vẫn ung dung, chưa bao giờ từng tin vào mệnh cách gì cả, thiên sát cô tinh gì đó hoàn toàn là chuyện vô căn cứ.
Nhưng… đôi mắt của anh vẫn u ám, có người quả thật nên được dạy dỗ!
Cũng không biết có phải khổ tận cam lai hay không, vậy mà Tiết Ngạn lên núi không lâu đã tìm được nhân sâm, bản thân anh có phương pháp đào, tốn nửa tiếng mới cẩn thận lấy được toàn bộ rễ của nó lên.
Anh nhìn kỹ vẻ ngoài của nhân sâm, trên mặt mang màu sắc ấm áp.
Anh giúp nhà họ Tiết gỡ mũ, rất nhanh cũng sẽ có công việc, bây giờ cũng lấy được nhân sâm rồi, Tiết Ngạn nghĩ anh đã có tư cách đi cầu hôn, sau khi cầu hôn xong lại kiếm tiền mua nhà, đợi đến cuối năm có thể lấy Lục Giai Giai rồi.
…
Lục Giai Giai dạy Lục Hảo một bài thơ, sau đó về phòng mình đọc sách giáo khoa đã mua mấy hôm trước.
Dựa theo tiến trình lịch sử mà cô biết thì ba năm sau mới khôi phục kỳ thi đại học, cô còn có rất nhiều thời gian từ từ thu thập tài liệu.
Ở thời hiện đại thành tích của cô không tồi, trong nhà có mời gia sư dạy riêng cho cô, có thể tận dụng thời gian của cô một cách hiệu quả nhất.
Cô duỗi tay lật hai trang, cầm bút máy viết lại ngắn gọn các phương pháp và tâm đắc mà mình hiểu lên bên cạnh, bớt cho thời gian dài lại quên mất.
Buổi chiều mẹ Lục không ở nhà, cũng không biết đi làm gì, nhưng trước khi ra ngoài đã ở trong phòng mình một lúc.
Lục Giai Giai cảm thấy khi mẹ mình ra ngoài sắc mặt rất khó coi, bây giờ cô đang ở ngay họng s.ú.n.g nên cũng không dám tùy tiện hỏi.
Tay cô chống má, ngồi bên cửa sổ nhìn Lục Hảo bên ngoài.
Lục Giai Giai lại học thêm một lúc, đôi mắt hơi cay nên nhoài người lên bàn chợp mắt.
Lục Hảo đang ở ngoài sân xay cỏ cho gà ăn, đồng thời cũng nhỏ giọng đọc thứ vừa mới học được, cô bé nhìn thấy cỏ đã xay xong, vừa định đứng dậy múc ít nước thì đột nhiên đầu bị một viên đá đập trúng.
Viên đá cỡ ngón tay, người ném dùng sức rất lớn, trán của Lục Hảo lập tức sưng lên một cục u đỏ khá to.
Cô bé xoa vết sưng, cục u đỏ nằm cạnh xương lông mày, suýt chút nữa thì đập trúng mắt, cô bé tức giận nhìn ra cửa, nhưng rất nhanh vẻ mặt đã ngây ra.
Điền Kim Hoa đang trốn ở cửa, chỉ thò mỗi cái đầu ra, tóc tai cô ta rối bời, rất lâu rồi chưa xử lý qua, đôi mắt gần như bị che hết một nửa, cô ta rất gầy, miệng nhô ra, xương mặt cũng lộ rõ, gần như không thấy tí màu m.á.u nào cả, đột nhiên nhìn thấy cứ như cương thi mà cô út kể ngày thường vậy.
Lục Hảo sợ hãi lùi một bước.
"Con ranh c.h.ế.t tiệt, mày còn không mau ra đây." Điền Kim Hoa trừng hai mắt, không giống nhìn con gái mà giống như nhìn kẻ thù hơn.
Lục Hảo lắc đầu, không muốn ra ngoài.
"Con ăn hại, con tiện nhân, đồ chó…" Điền Kim Hoa thóa mạ cô bé, cô ta chỉ hận không thể đi vào lôi Lục Hảo ra ngoài.
Cô ta đã sớm nói không thể thương con gái, cũng không thể dựa vào mà người nhà họ Lục còn không tin, cũng may cô ta không thương con gái, bằng không đã thiệt muốn c.h.ế.t rồi.
Lục Hảo ôm vết sưng vù trên mặt, cúi đầu thêm ít nước vào cỏ, không nói tiếng nào cho gà ăn tiếp.
Cô bé chậm rãi ngồi xổm xuống đặt trước lồng sắt cho gà ăn, khi cúi người, một giọt nước rơi vào thức ăn cho gà làm b.ắ.n văng bọt nước.
Điền Kim Hoa thấy Lục Hảo không ra ngoài, cô ta cũng không dám vào nhà họ Lục mà chỉ có thể chửi rì rầm tìm kiếm mục tiêu khác.
Bây giờ trong nhà không bận rộn, đã chia lương thực rồi, thôn dân cũng nhàn rỗi nghỉ ngơi hai ngày, đám trẻ càng được chơi vui vẻ hơn.
Lục Viên và cô bé nhà hàng xóm đang chơi ô ăn quan thì đột nhiên một người nhào tới ôm chặt cô bé.
Lục Viên mới năm tuổi, lập tức sợ hãi mặt trắng bệch, nhìn rõ người tới rồi lại lớn tiếng gào khóc.
Các cô gái nhỏ bên cạnh cũng sợ hãi rụt cổ nhìn người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này.
"Con ranh c.h.ế.t tiệt, đừng khóc, tao là mẹ mày đây." Điền Kim Hoa đánh một cái thật mạnh vào ót Lục Viên.