Thập Niên: Nữ Phụ Cầm Kịch Bản Pháo Hôi - Chương 301
Cập nhật lúc: 07/09/2025 16:29
"Nhưng mấy người đó cứ nói miết, trong lòng anh không thoải mái." Tiết Ngạn tiếp tục thấp giọng.
"?" Hình như Lục Giai Giai đã nắm được điểm gì đó.
Tiết Ngạn lại nói với vẻ đứng đắn: "Anh muốn kết hôn sớm một chút."
"…" Đuôi lông mày của Lục Giai Giai hơi nhếch lên: "Có người nói sao? Sao em chưa từng nghe thấy nhỉ? Ai nói?"
"Triệu Xã Hội."
"…" Lục Giai Giai tức thở hổn hển nhéo tai Tiết Ngạn, cô cố tình bảo: "Em biết tại sao anh lại thành ra thế này rồi, nhưng em cũng không thể làm chủ được, sổ hộ khẩu là cha mẹ em cầm, em…"
Cô còn chưa nói xong thì môi đã bị cắn, đầu ngón tay của Lục Giai Giai hạ xuống, túm áo trên vai Tiết Ngạn.
Người đàn ông bình thường nghe lời và quan tâm nhưng mỗi lần đụng chạm đều như quả cầu lửa, cũng không biết tinh lực ở đâu ra nữa.
Đính hôn ngược lại cũng có chút lợi ích, Tiết Ngạn hôn càng lúc càng hiên ngang hơn.
Cũng không biết có phải trùng hợp không mà lần này Tiết Ngạn lại đụng vào eo của Lục Giai Giai, chỉ hận không thể đụng hết mọi chỗ.
Lục Giai Giai xoa môi dưới liên tục, vừa định nổi cáu thì Tiết Ngạn lại chảy m.á.u mũi.
"…" Cô hơi hoang mang.
…
Lục Thảo nhìn Tiết Ngạn giam Lục Giai Giai trong lòng mình từ phía xa.
Anh cũng không dữ tợn và đáng sợ như khi đối diện với cô ta, nét mặt lạnh lùng cứng rắn mang theo vẻ ấm áp, đối với lời chỉ trích hung dữ của Lục Giai Giai lại chưa từng lộ ra một chút vẻ mất kiên nhẫn nào.
Trong đầu Lục Thảo hiện lên hai chữ theo bản năng.
Nghe lời.
Đúng, nghe lời.
Cô ta chưa bao giờ từng nghĩ mình có thể cảm nhận được từ này từ trên người Tiết Ngạn.
Lục Thảo vuốt b.í.m tóc to, lùi về sau.
Cô ta nghĩ chắc chắn là do Tiết Ngạn vẫn chưa lấy Lục Giai Giai cho nên mới giả vờ tốt như vậy, đợi đến khi hai người kết hôn, anh chắc chắn sẽ lộ ra bộ mặt thật của mình.
Một tên chân đất nhà quê mắt toét có gì tốt đâu!
Lục Thảo quay người rời đi, tiến về phía ký túc xá thanh niên trí thức.
Lục Giai Giai đang cầm khăn tay của mình lau mũi cho Tiết Ngạn, Lục Thảo vừa quay người, Tiết Ngạn đã liếc mắt nhìn qua.
Nếu đối phương đã giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, vậy anh cũng chẳng muốn để ý.
Lục Giai Giai lau m.á.u mũi cho anh xong, trong lòng hoảng hốt mượn cái cớ chạy đi.
Cô bước đi, rất nhanh đã nhìn thấy Lục Thảo.
Gần đây Lục Thảo không thường ra ngoài mà vẫn luôn rúc trong nhà.
Các bác gái nhàn rỗi vô vị trong thôn nhìn thấy Lục Thảo, có người bĩu môi, có người đảo trắng mắt, phần lớn đều giả bộ không nhìn thấy cô ta.
Nửa đêm chạy ra ngoài hẹn hò riêng tư với đàn ông, lại còn cởi áo, cô gái chưa chồng làm ra loại chuyện như vậy, nghĩ thôi cũng thấy mất mặt rồi.
Lục Thảo vừa đi qua bên cạnh, một người phụ nữ đã dời ánh mắt đi với vẻ chán ghét: "Phi, bé Phúc, bé Phúc cái con khỉ, tôi thấy hoàn toàn là giả rồi, bằng không giặt áo nhiều năm như vậy sao chỉ có hôm đó có cá, nói không chừng là vừa vặn gặp chuyện gì đó thôi."
"Còn nữa, bé Phúc có thể làm ra loại chuyện này à, mặt mũi của thôn Tây Thủy chúng ta đều để cô ta làm mất hết sạch rồi!"
Sở dĩ bà ta nghiến răng nghiến lợi như vậy là vì con gái bà ta qua lại gần gũi với Lục Thảo, bây giờ cả ngày cũng thích treo chân ái gì đó bên miệng.
Chân ái không có gì sai nhưng không cần thể diện thì có sai.
Lục Thảo dừng bước chân, suýt chút nữa thì nghiến nát răng.
Mấy người đàn bà lắm mồm này, liên quan quái gì tới bọn họ?
Cô ta dừng bước, cũng biết mình đã mang tiếng danh tiếng không tốt như vậy rồi, mím chặt môi nói: "Bà đang nói lung tung cái gì? Cũng không phải tôi chủ động, là Châu Văn Thanh thích tôi nên làm vậy với tôi."
Người phụ nữ không ngờ Lục Thảo lại còn dừng lại phản bác, bà ta bĩu môi: "Nếu cô không có ý đó, tại sao đêm hôm khuya khoắt lại ở chung với trí thức Châu, một cô gái tốt sẽ nửa đêm nửa hôm chạy ra ngoài gặp đàn ông à?"
Lục Thảo sững sờ, hé miệng lại không phun ra được tiếng nào, cô ta không biết nên phản bác thế nào nữa.
Lục Giai Giai nghe được cuộc đối thoại ở cách đó không xa, cô với Lục Thảo là chị em họ, nếu giờ đi qua khó tránh khỏi sẽ bị gọi lại cho nên cô thả chậm bước chân.
Toàn bộ hành động của Lục Thảo đúng là địch bị thương một nghìn thì mình cũng tổn thất tám trăm, đặc biệt là cô ta còn muốn xây dựng một gia đình với Châu Văn Thanh, thế này tương đương với tự kê đá vào chân mình.
"Không có việc gì thì bớt đàm tiếu đi, cẩn thận có ngày vỡ mồm!" Lục Thảo cũng không khách sáo, nói xong đã quay người đi ngay.
Người phụ nữ phì một tiếng: "Dám làm còn sợ người khác nói, cái thứ không biết xấu hổ!"
"…" Lục Thảo hoàn toàn không ngờ danh tiếng của mình lại kém đến như thế.
Trước đây mấy người này nhìn thấy cô ta đều mỉm cười, thậm chí còn gọi Tiểu Thảo Tiểu Thảo, không ngờ đến nay đã quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ.
Từ nhỏ đến lớn cô ta cũng chưa từng chịu sự coi thường như thế.
Lục Giai Giai thấy Lục Thảo đi rồi cũng bước nhanh qua, không ngờ người phụ nữ đó lại gọi Lục Giai Giai.
Lục Thảo quay đầu nhìn thấy một màn này, cô ta lẩm bẩm.
Trước đây Tiết Ngạn bị người trong thôn xa lánh, bây giờ Lục Giai Giai đã là vợ chưa cưới của anh, có thể có kết cục tốt đẹp gì?
Cô ta đứng dưới tàng cây cách đó không xa, đợi xem trò cười.
"Có chuyện gì sao ạ?" Lục Giai Giai quay đầu.
Cô lớn lên xinh đẹp nhưng vừa nhìn đã biết là ngoan ngoãn, người phụ nữ vội vàng tiến lên.
Đây là muốn làm gì đây?
Vậy mà Lục Thảo lại thấp thoáng có hơi kích động.
Người phụ nữ chạy đến bên cạnh Lục Giai Giai, dưới ánh mắt của mọi người, móc từ trong túi ra một nắm lạc đã rang chín: "Giai Giai, thật sự cảm ơn cô đã dạy con nhà chúng tôi viết chữ, cô không biết chứ thằng nhãi con nhà tôi bây giờ cũng biết viết tên của mình rồi."
"Không cần đâu, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi." Lục Giai Giai đẩy lạc về, cô chỉ dạy cháu trai cháu gái trong nhà viết chữ, những đứa trẻ khác đều là tự mình làm.
"Đây là lạc nhà rang đấy, không lấy tiền." Người phụ nữ nhất quyết đòi nhét vào túi Lục Giai Giai.
Bây giờ có thể ăn được đều là đồ tốt, mang đồ ăn tặng cho người khác nghĩa là vô cùng thích.
Lục Giai Giai đẩy hai lần, cuối cùng cầm mấy hạt lạc rời đi.
Lục Thảo cứng ngắc người tại chỗ, cả người từ trên xuống dưới như bị hắt một xô nước lạnh, đôi vai sụp xuống.
Trên đường có vài người chào hỏi Lục Giai Giai, nhưng vừa gặp được Lục Thảo sắc mặt lập tức khó coi hẳn đi, hoặc là quay lưng thì thầm vài câu, hoặc là dứt khoát bĩu môi quay ngoắt mặt đi.
Lục Thảo: "…"
Cô ta tức đến nghiến răng ken két, cố tình dừng chân đợi Lục Giai Giai.
"Lục Giai Giai, bây giờ chắc chị rất đắc ý đấy nhỉ? Nhưng tôi nói cho chị biết, cuộc sống tương lai còn dài lắm, Tiết Ngạn chẳng qua chỉ là một thằng nhà quê chân lấm tay bùn, nhưng Châu Văn Thanh lại là thanh niên trí thức ở thành phố về quê, con đường tương lai rộng mở."
Cô ta đếm kỹ các ưu điểm của Châu Văn Thanh: "Châu Văn Thanh biết đọc sách viết chữ, xuất khẩu thành văn, cũng biết viết thơ tình cho tôi, còn Tiết Ngạn biết gì hả? Chỉ có mỗi sức khỏe."
Lục Giai Giai mở to đôi mắt nhìn Lục Thảo, chỉ đứng ở nơi đó, con ngươi màu lưu ly lóe sáng dưới ánh mặt trời, không nhìn rõ là vui hay giận.
"Sao chị không nói?" Lục Thảo giậm chân.