Thập Niên: Nữ Phụ Cầm Kịch Bản Pháo Hôi - Chương 328

Cập nhật lúc: 07/09/2025 16:32

Ở tiền tuyến căng thẳng, quân đội sẽ không đóng quân ở một chỗ, có đôi khi đồ mà người nhà gửi đến rất lâu mới có thể nhận được.

Vết thương trên vai Lục Kính Quốc vừa mới khỏi, trên trán lại có một vết xước nhỏ, sau khi băng lại đơn giản, anh ta cầm đồ đã gửi tới về ký túc xá.

Anh ta mở bọc hàng, lấy một túi cá khô ra, bên dưới cùng là một cái áo bông dày, sờ vào vô cùng ấm áp.

Lục Kính Quốc lấy cái áo rồi mở ra, bên trong rớt xuống một phong thư, phong thư rơi xuống đất, một bức ảnh trượt ra ngoài.

Ngô Việt nhanh mắt nhìn thấy, anh ta đi qua: "Lục Kính Quốc, đây không phải là em gái chúng ta đấy chứ?"

Ngón tay thon dài của Lục Kính Quốc lập tức cầm bức ảnh trên đất lên, lau cẩn thận đất bám bên trên.

Bụng ngón tay sượt qua gương mặt của Lục Giai Giai, vẻ mặt mang theo sát khí thẳng đến khi lau sạch mới giãn ra.

Ngô Việt đi lên: "Cho tôi xem em gái chúng ta trông thế nào đi!"

"Cút đi." Lục Kính Quốc tránh đi, đôi mắt phượng hẹp dài híp lại đầy nguy hiểm: "Em gái tôi cũng là người các cậu có thể nhìn?"

"Không phải tôi chỉ tò mò thôi sao? Doanh trưởng Lục, không, sắp tới là đoàn trưởng Lục chứ, cả ngày anh khen em gái mình như tiên nữ, tôi có thể không muốn nhìn hay sao?"

Lục Kính Quốc trầm ngâm một lúc, trên gương mặt xưa nay bình tĩnh mang theo vẻ tự hào cực kỳ không phù hợp: "Chỉ cho cậu nhìn một cái, nếu cậu dám nhớ thương con bé, tôi nhất định sẽ đánh c.h.ế.t cậu!"

Ngô Việt: "…"

"Em gái cũng không thể không kết hôn."

"Kết hôn cũng phải thông qua sự đồng ý của tôi!"

"Cho tôi xem ảnh trước đi." Ngô Việt thò đầu tới.

Lục Kính Quốc đặt ảnh ở giữa lòng bàn tay của mình, ngón tay kẹp lại: "Nhìn đi, đây chính là em gái tôi."

Lục Giai Giai trong bức ảnh mặc đồ Liệt Ninh, ảnh đen trắng, khóe môi cô mỉm cười, ngồi ngoan ngoãn trên ghế, lông mày mảnh mắt to, vừa đơn thuần vừa xinh đẹp.

Ngô Việt sững sờ.

Lục Kính Quốc liếc mắt nhìn với vẻ ghét bỏ, sau đó cất bức ảnh đi, vẻ mặt đắc ý: "Lão tử đã nói em gái tôi lớn lên ưa nhìn, sao hả?"

Ngô Việt gật đầu, chợt nắm lấy cánh tay của Lục Kính Quốc: "Anh Lục, anh giới thiệu em gái cho tôi đi, tôi nhất định sẽ tốt với em ấy."

"Cậu cút đi." Lục Kính Quốc hất Ngô Việt ra, nằm trên giường với vẻ lười biếng, vắt chéo chân: "Em gái tôi phải gả cho một người thành thật, nhà chúng tôi có một người liều mạng là đủ rồi, tôi không thể kéo cả em gái mình vào được."

Anh ta nói chuyện quá tùy ý nhưng ý tứ lại rất nặng.

Ngô Việt lập tức hiểu ra, trực tiếp áp chế phần rung động trong lòng đó xuống.

Cũng đúng, cô gái xinh đẹp như thế, mà mỗi ngày bọn họ đều ở trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, làm sao dám kéo chân giai nhân?

Nửa tháng sau, Lục Giai Giai rời giường nhìn thấy ba anh trai đang khiêng gỗ về nhà.

"Các anh làm gì thế?"

"Làm đồ gia dụng cho con." Mẹ Lục đi từ nhà bếp ra ngoài: "Cái này đều là của hồi môn của con, nồi niêu xoong chảo vẫn chưa mua, đợi qua vài ngày nữa mẹ với chị dâu con sẽ lên thị trấn rồi từ từ mua."

"Vốn còn muốn mua cái máy khâu, nhưng con không thích may quần áo, đến khi đó để không cũng lãng phí, cho của hồi môn thêm hai cái chăn, tiền thì con cầm đi, muốn mua gì thì mua cái đó."

Lục Nghiệp Quốc vỗ ngực: "Em gái, em cứ yên tâm, anh đã từng học làm đồ gia dụng, nhất định sẽ làm thật đẹp cho em."

Bắt đầu từ lúc ba anh em cưa gỗ, trong thôn đều biết qua hơn một tháng nữa Lục Giai Giai sẽ kết hôn với Tiết Ngạn.

Bác gái cả Lục thi thoảng đi qua nhà họ Tiết, nhìn căn nhà rộng rãi với gạch đỏ, trong lòng lại thở dài một tiếng.

Lúc trước bà ta muốn gả Lục Thảo qua đây, nhưng cuối cùng có quá nhiều sự lựa chọn, không biết phải chọn cái gì, vẫn là phòng hai có mắt nhìn, bây giờ nhà họ Tiết sống càng ngày càng tốt.

Trời lạnh rồi, bác gái cả Lục đang làm giày, vừa duỗi cánh tay đã nghe thấy tiếng bước chân truyền tới từ cửa lớn.

Chị dâu cả đang phơi quần áo, vừa quay đầu đã nhìn thấy Lục Thảo.

Lục Thảo cảm mạo nên nước mũi chảy từa lưa, thường xuyên dùng tay áo để lau trông bẩn đến mức khiến người nhìn mà mắc ói.

Chị dâu cả nhíu mày, nghĩ đến những lời đồn đãi vô căn cứ mà mình phải chịu, hoàn toàn chẳng muốn để ý đến cô em chồng này.

Đồng thời trong lòng cũng hơi cảnh giác.

Lục Thảo khong định về nhà đòi đồ đấy chứ?

"Mẹ." Lục Thảo nhào về phía bác gái cả Lục, tay áo bẩn thỉu lóe lên trước mặt bà ta.

Bác gái cả Lục nghiêng người về sau với vẻ chán ghét: "Mày về đây làm gì?"

"Con nhớ mẹ." Lục Thảo vừa nói xong bụng đã kêu một tiếng, cô ta l.i.ế.m môi: "Mẹ, trong nhà còn đồ ăn không? Con hơi đói."

"Không phải mày không thích mấy thứ này hay sao?" Bác gái cả Lục đã sớm lạnh lòng, đối diện với Lục Thảo cũng không thấy đau lòng chút nào cả: "Tao đã nói với mày từ sớm rồi, mày gả cho Châu Văn Thanh thì tự mày đi mà chịu, Tiểu Thảo, cái nhà này không phải chỉ có mẹ mình kiếm tiền, mà là cả gia đình nhà họ Lục hợp lại mà sinh sống, mau về đi."

Đôi mắt của Lục Thảo trừng to: "Mẹ mặc kệ con sao? Con chính là con gái ruột của mẹ đấy."

"Thế tao phải quan tâm mày thế nào đây? Cho mày lương thực à?"

Lục Thảo xoa bụng: "Con đói."

Nước mắt cô ta rơi đầy mặt, khịt mũi: "Mẹ, mẹ thật sự không cần con nữa sao?"

Bác gái cả Lục vừa nhìn thấy cô ta đã không nhịn được nghĩ đến Lục Giai Giai ở nhà bên, con gái người ta làm gì cũng nghĩ đến cha mẹ mình.

Vừa mua đồ ăn, vừa mua đồ mặc, lại nhìn Lục Thảo mà xem.

Bà ta hết lòng hết dạ tính toán cho cô ta, kết quả thì sao, bà ta bị người trong thôn chỉ trích vạch trần.

"Mẹ, đám con nhà bọn con cũng không được ăn no, mẹ cũng đừng học những nhà khác cho loại qua cầu rút ván ăn no, bỏ cháu ruột của mình c.h.ế.t đói." Trong lòng chị dâu cả tràn ngập oán khí.

"Con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi, tống tiền cũng phải xem là ai chứ, nhà chúng ta cũng không nuôi người chỉ biết ăn tốn cơm."

Bác gái cả Lục thở dài một tiếng, nghĩ rồi móc một đồng tiền từ trong túi ra: "Lương thực thì tao không có khả năng cho mày. Thảo này, kết hôn rồi thì chăm chỉ làm việc, còn tên Châu Văn Thanh đó nữa, không đi làm thì đánh, có văn hóa thì có tác dụng gì? Ăn no mới là thật…"

"Con biết rồi, con biết rồi." Lục Thảo nhanh chóng cầm một đồng tiền đó của bác gái cả Lục, động tác nôn nóng như giật lấy.

Bác gái cả Lục: "…"

Lục Nghiệp Quốc tìm công cụ để làm đồ gia dụng, còn cho Lục Giai Giai xem bản thiết kế thường thấy: "Em xem đi, thích cái nào?"

Lục Giai Giai nhận lấy nhìn, kiểu dáng bây giờ phần lớn đều đơn giản mộc mạc, cùng lắm là vẽ hoa mẫu đơn và hoa phù dung.

Cô không thích kiểu hoa này cho lắm nên trực tiếp chọn kiểu nguyên thủy nhất: "Không cần khắc gì cả, làm đơn giản hào phóng như thế này là được."

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.