Thập Niên: Nữ Phụ Cầm Kịch Bản Pháo Hôi - Chương 333
Cập nhật lúc: 07/09/2025 16:33
Lục Giai Giai nhanh chóng lắc đầu: "Không muốn, ngồi đằng trước ê m.ô.n.g lắm."
Tiết Ngạn đợi hít thở bình ổn rồi mới đạp xe, nhưng chân vẫn không nhịn được mà dùng sức, tốc độ đạp xe siêu nhanh.
Lục Giai Giai nghi ngờ anh kích động quá, mỗi lần khi xe đảo vành sẽ ôm cô ở phía sau.
Dù sao muốn ngã cũng phải ngã cùng nhau.
Tới gần trưa, hai người mới lên thị trấn, Lục Giai Giai định đi ăn cơm giống như hôm qua, cô vừa sải bước đi đã bị Tiết Ngạn túm cổ tay, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào cô: "Đi đâu?"
"Ăn cơm."
"Đăng ký kết hôn trước." Tiết Ngạn chống xe bằng một chân, một cánh tay trực tiếp ôm Lục Giai Giai ở yên sau, vừa dùng sức đã đạp đi mất.
Lục Giai Giai nhìn sắc trời, thấy anh kích động như vậy cũng không tiện nhắc nhở nhân viên công tác có khả năng đã tan làm rồi.
Cô chậm rãi xòe ngón tay ra, lòng bàn tay ẩm ướt, gió vừa thổi qua nhưng không cảm thấy lạnh, ngược lại tim đập khá vang.
Hai người đến cửa cục dân chính, tay Tiết Ngạn vừa dùng sức, Lục Giai Giai đã bị anh ôm xuống xe.
Anh nhanh chóng cất xe đi, kéo Lục Giai Giai đi vào trong.
Nhân viên công tác đã lấy hộp cơm ra định ăn cơm trưa.
"Buổi trưa…"
"Chúng tôi kết hôn." Lục Giai Giai nhanh chóng mở miệng, cô ngoan ngoãn nói với chị gái làm thủ tục đăng ký kết hôn: "Bây giờ có được không ạ?"
"Đã quá giờ rồi, buổi chiều các cô lại tới sau đi…"
"Là tôi." Tiết Ngạn thấp giọng: "Cô còn nhớ tôi không? Lần trước là cô nói với tôi các mục cần chú ý khi kết hôn."
Nhân viên công tác nữ nhìn Tiết Ngạn rồi nhíu mày, nhưng rất nhanh đã giãn ra: "Ồ, tôi nhớ ra rồi, anh chính là người ăn mặc rách rưới đi tới cục dân chính đó."
Chủ yếu là Tiết Ngạn quá cao, dáng người lại cường tráng nên cô ta mới không quên.
Lục Giai Giai ngẩng đầu nhìn Tiết Ngạn với vẻ khó hiểu.
Nhân viên công tác nữ nghĩ ngợi, sau đó đặt hộp cơm trong tay xuống, cô ta quan sát Lục Giai Giai: "Không ngờ anh lại kiếm được một cô vợ ưa nhìn như vậy, hôm nay ăn mặc không tồi, qua đây đi, tôi làm cho hai người."
Nữ nhân viên công tác nhìn sổ hộ khẩu của hai người, sau khi chính miệng xác nhận thông tin của cả hai mới lấy giấy đăng ký kết hôn ra điền.
Trước khi đóng dấu lên, cô ta hỏi hai người: "Tôi hỏi lại một lần cuối, hai người có tự nguyện đăng ký kết hôn không? Một khi tôi đóng dấu này lên, quan hệ hôn nhân của hai người sẽ thành thật."
Tiết Ngạn ở bên dưới nắm c.h.ặ.t t.a.y của Lục Giai Giai, chỉ sợ cô hối hận.
Anh giành trước một bước nói: "Tự nguyện kết hôn."
Lục Giai Giai cũng không hề do dự: "Là tự nguyện kết hôn."
Nữ nhân viên công tác gật đầu, ra sức đóng dấu lên, sau đó đưa cho Lục Giai Giai và Tiết Ngạn: "Tân hôn vui vẻ!"
"Cảm ơn." Tiết Ngạn đặt một nắm kẹo trước mặt nữ nhân viên công tác.
Sau đó trực tiếp cầm hai bản đăng ký kết hôn trong tay, anh nhìn tên bên trên, môi không kiềm chế được mà nhếch lên.
Lục Giai Giai thì lại cầm sổ hộ khẩu của hai người, cô cất đồ đi, vừa quay đầu đã nhìn thấy Tiết Ngạn đang cười mới thò đầu qua: "Em xem với."
Lục Giai Giai cầm một bản, mặt trước giấy đăng ký kết hôn có hai bông hoa hồng to, bên trên viết thông tin thân phận của hai người, bên dưới là dấu đỏ.
Mặt sau là lời trích của vĩ nhân.
Tiết Ngạn im hơi lặng tiếng cầm giấy đăng ký kết hôn trong tay Lục Giai Giai, nói với vẻ nghiêm túc: "Đi ăn cơm thôi, vợ, anh dẫn em đi ăn cơm."
Lục Giai Giai bị gọi mà mặt nóng bừng, Tiết Ngạn nhân thời cơ hành động, nhét toàn bộ giấy đăng ký kết hôn vào trong túi mình.
Lục Giai Giai ngồi trên xe đạp vỗ mặt mình.
Kết hôn rồi, cô đã kết hôn rồi, cùng với Tiết Ngạn…
Lục Giai Giai có hơi choáng váng.
Đến nhà ăn, Tiết Ngạn trái một câu vợ phải một tiếng vợ, ra sức gọi, Lục Giai Giai bị anh gọi đến mức mặt đỏ tim đập.
Cuối cùng chỉ có thể lén lút đá vào chân anh một cái.
Cô ngồi thẳng người, nhắc nhở: "Bình thường có thể gọi em là Giai Giai."
Tiết Ngạn không nói gì, đợi mì lên bàn và ăn hết ớt trên bàn, anh tìm nhân viên công tác ở nhà ăn, giọng trầm thấp đến vô cùng từ tính: "Vợ tôi hỏi các anh còn ớt cay không?"
Nhân viên công tác liếc mắt nhìn Lục Giai Giai rồi lại nhìn Tiết Ngạn: "Có, các người đợi một lát."
Lục Giai Giai: "…"
Ăn cơm xong, Tiết Ngạn thanh toán, hai người đã ăn mì mấy lần rồi nhưng Tiết Ngạn vẫn hỏi: "Vợ tôi hỏi hai bát mì của chúng tôi hết bao nhiêu tiền?"
Nhân viên công tác nhìn Lục Giai Giai, thành công ghi nhớ đôi này.
Trên con đường bùn lầy trở về, Tiết Ngạn cũng luôn thấp giọng dặn dò: "Vợ, em đừng xuống, để anh đẩy đi."
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi không biết đã gọi bao nhiêu tiếng vợ rồi.
Lục Giai Giai thấy anh vô cùng hào hứng, cũng chỉ có thể mặc anh.
Về đến nhà trong mơ hồ, Tiết Ngạn kéo dây buộc tóc của Lục Giai Giai: "Ở nhà ngoan ngoãn, ăn nhiều cơm."
Anh không nói nhiều, bụng ngón tay thô ráp lại nhéo lên gò má trắng mềm của Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai vỗ rơi tay anh, cô kiễng chân, giơ ngón tay kéo ra một nụ cười trên mặt Tiết Ngạn: "Vậy anh về nhà cũng phải cười thật nhiều."
"Ừm." Trong đôi mắt đen của Tiết Ngạn lộ ra một tia sáng.
Hai người đi vào cửa, mẹ Lục đang bưng ít đồ thấy hai người qua đây đã há miệng đòi xem giấy đăng ký kế thôn.
Đây chính là giấy đăng ký kết hôn của con gái bảo bối.
Mẹ Lục cẩn thận cầm trong tay, nhìn rồi lại nhìn, cha Lục cũng sáp tới quan sát vài lượt.
Ngày mai tổ chức hôn lễ nên nhà họ Tiết bận nhất, một đống đồ đều cần phải xử lý, đồ ăn đồ uống đều phải chuẩn bị.
Mẹ Lục kêu Tiết Ngạn về nhà sắp xếp trước, ngày mai lại tới cầu hôn.
Tiết Ngạn mang một tờ giấy đăng ký kết hôn về nhà, đụng tới đụng lui trong túi, chỉ sợ rớt, thậm chí còn vấp một cái, suýt chút nữa thì ngã sấp mặt.
Vừa vặn Vương Chấn Quốc đi ngang qua: "…"
Buổi tối, mẹ Lục chuẩn bị sẵn bộ đồ kết hôn màu đỏ mà ngày mai Lục Giai Giai sẽ mặc.
Tối đó Lục Giai Giai kích động đến mức lăn qua lăn lại không ngủ được, chủ động chui vào trong lòng mẹ Lục, đặt tay của bà ta ra sau lưng mình: "Mẹ, muốn vỗ."
Mẹ Lục nhìn cô gái nhỏ trong lòng mình, vỗ nhẹ: "Mau ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm."
Ngày hôm sau, Lục Giai Giai bị mẹ Lục gọi dậy từ rất sớm, cô mặc cái áo kết hôn màu đỏ, dây thắt hai b.í.m tóc cũng màu đỏ.