Thập Niên: Nữ Phụ Cầm Kịch Bản Pháo Hôi - Chương 344

Cập nhật lúc: 07/09/2025 16:34

Lục Thảo chạy một vòng cũng không mượn được lương thực, chỉ có thể đào rau dại trên núi rồi thêm ít lương thực thô vào trong rau dại để nấu cháo.

Chân Văn Thanh ăn mà sắp ói cả ra, anh ta đề nghị: "Nhà chúng ta bao giờ mới nuôi gà đây? Nuôi hai con gà để nó mỗi ngày đẻ trứng cũng có thể bồi bổ cho tôi, cô nhìn tôi đã gầy thành cái dạng gì rồi đi."

"Vậy ngày mai em đi bắt hai con gà con." Lục Thảo đụng vào cổ tay mình, đau đến nhe răng nhếch miệng một lúc, cô ta hỏi Chân Văn Thanh: "Tay em bất cẩn bị bỏng nước sôi, Văn Thanh, em nhớ anh có thuốc mỡ, lấy ra cho em bôi đi."

Chân Văn Thanh bực mình: "Sao cô lại ngu như vậy? Nấu có bữa cơm cũng có thể bị bỏng."

Lục Thảo than thở: "Em cũng không cố ý mà, chỉ là bất cẩn bị bỏng thôi, nếu anh không tin thì sau này anh nấu cơm đi."

"Nào có chuyện đàn ông nấu cơm? Nấu cơm là việc phụ nữ nên làm, cô nhìn mẹ cô, chị dâu cô đi, có ai không phải là phụ nữ giặt quần áo, nấu cơm, chăm con." Chân Văn Thanh bĩu môi: "Tôi thấy cô lười, tìm cái cớ không muốn làm việc nên mới cố tình để tay mình bị bỏng thì có."

"?" Lục Thảo thấy Chân Văn Thanh không hề quan tâm mình chút nào, ngược lại còn nói lời châm biếm, nhiều ngày như vậy mặt dày đi xin lương thực, bị mẹ ruột sỉ nhục, bị thím hai sỉ nhục, bị Lục Giai Giai sỉ nhục, cuối cùng cô ta không nhịn được nữa mà tủi thân òa khóc.

Chân Văn Thanh chỉ hận không thể bịt tai mình lại: "Khóc khóc khóc, thế này có gì mà phải khóc? Phụ nữ không phải đều như thế hay sao? Cô nhìn Lục Giai Giai đi, cho dù ở nhà được chiều như thế, nhưng gả cho Tiết Ngạn chắc chắn cũng phải giặt quần áo, nấu cơm, chăm con, chỉ có cô là khác với người ta thôi."

Chân Văn Thanh vừa nghĩ đến Lục Giai Giai giặt quần áo, nấu cơm cho Tiết Ngạn là khó chịu, nghĩ lúc đầu cô theo đuổi anh ta lâu như thế, bây giờ lại thành vợ người khác.

Anh ta rất hối hận, nhìn bản mặt bánh nướng này của Lục Thảo, vẻ chán ghét trên mặt nhanh chóng lan ra: "Đừng khóc nữa, lát nữa tôi cho cô thuốc mỡ, cô đừng quên dùng xong trả lại cho tôi."

Lục Thảo gật đầu, cô ta nghĩ đến Lục Giai Giai ngày nào cũng phải giặt quần áo và nấu cơm như cô ta, trong nháy mắt không còn khó chịu nữa.

Lớn lên xinh đẹp thì đã sao, còn không phải vẫn sống như cô ta thôi sao.

Buổi tối, Tiết Ngạn khó tránh khỏi lại muốn dày vò, cũng không phải Lục Giai Giai không thể hiểu cho anh.

Dù sao thì ở độ tuổi của Tiết Ngạn cũng tinh lực sung mãn, hơn nữa hai người họ vừa mới kết hôn, dính lấy nhau là chuyện rất bình thường.

Nhưng… Lục Giai Giai nhìn thấy hai tay mình bị dây buộc tóc trói lại.

Bọn họ kết hôn đã vài ngày rồi, trên cơ bản Tiết Ngạn chỉ dùng một tư thế, nhưng hôm nay hai lần đều khác nhau.

Không phải anh đi hỏi người khác chuyện này đấy chứ.

… Theo lý mà nói, với tính cách của Tiết Ngạn thì không có khả năng.

Lục Giai Giai cưỡng chế không ngất xỉu, cô nhấc chân đá, Tiết Ngạn vẫn giống như thường tránh được.

Anh sờ bả vai trơn mịn của cô, đôi mắt đen thấp thoáng hiện vẻ hưng phấn, giọng nói vừa khàn vừa trầm thấp: "Vợ, Giai Giai, hôm nay em không ngất xỉu, sau này có thể làm ba lần…"

Đêm đầu tiên hai người kết hôn, trừ cái lần hai giây đó ra thì Lục Giai Giai cứ làm một lần là xỉu, sau này có thể chống đỡ qua một lần, lần thứ hai mới xỉu.

Nhưng hôm nay Lục Giai Giai không ngất xỉu ở lần thứ hai, nói cách khác không phải anh có thể thử lần ba sao?

Lục Giai Giai: "…"

"Còn không mau thả em ra." Lục Giai Giai tránh khỏi Tiết Ngạn.

Tiết Ngạn lau mồ hôi mịn trên chóp mũi cô, chậm rãi cởi dây buộc tóc đỏ ra, Lục Giai Giai giơ tay cào lên lưng anh một cái.

"Lại cào?" Tiết Ngạn cắn ngón tay của cô.

"Không thể chỉ có em đau, anh là tên khốn, ngày mai một lần thôi có được không?"

"…"

Lục Giai Giai cố gắng chống đỡ chỉ là muốn hỏi Tiết Ngạn sao đột nhiên lại có hơi mới mẻ thế, nhưng lời đến bên miệng lại ngại nói ra nên dứt khoát nuốt về.

Hỏi tới hỏi lui, đến khi đó lỡ người đàn ông này lại hưng phấn lên thì biết phải làm sao.

Tiết Ngạn mặc áo ngủ vào cho cô, sau đó ôm người ngoan ngoãn ngủ.

Sáng ngày hôm sau, Tiết Ngạn dậy nấu cơm, lúc thay quần áo bất cẩn làm rớt quyển sách tranh.

Anh lập tức căng cứng người, liếc mắt nhìn Lục Giai Giai trên giường.

Cánh tay của cô hơi nhúc nhích, lẩm bẩm rồi lại ngủ tiếp.

Tiết Ngạn nhặt quyển sách tranh trên đất, hôm qua lúc anh thu dọn đồ không cẩn thận phát hiện ra quyển sách nhỏ này, hình như là của hồi môn của Lục Giai Giai mang tới đây.

Nhưng hình như cô gái nhỏ chưa từng đọc, cái gì cũng không hiểu, tối hôm qua còn nhìn anh với vẻ mặt kinh ngạc.

Tiết Ngạn nghĩ ngợi, lại đổi giấu ở chỗ khác, cho dù là ai tặng thì sau này cũng có thể dùng đến.

Tiết Ngạn nấu xong bữa sáng, lại đi làm thay Lục Giai Giai, sau khi trở về mới gọi cô rời giường.

Lục Giai Giai vừa mặc quần áo vừa ngáp, Tiết Ngạn cái gì cũng tốt, chỉ là quá biết dày vò người, ngày nào cô cũng buồn ngủ hết trơn.

Ăn xong bữa sáng, Lục Giai Giai và Tiết Ngạn bắt đầu học, cô học rồi lại ngồi lên giường, sau đó… ngủ tiếp.

Tiết Ngạn cởi giày cho cô, khi Lục Giai Giai tỉnh lại đã gần đến giờ cơm trưa.

Cô: "…" Hỏng… thật sự hỏng rồi.

Tiết Ngạn nấu cơm trưa, Lục Giai Giai cảm thấy mình phải làm ít việc, cô định đi ra bên hồ giặt quần áo.

Tiết Ngạn đổ nước vào chậu cho cô: "Đừng đi ra đó, nguy hiểm lắm.

Lục Giai Giai từng suýt chút nữa c.h.ế.t chìm trong hồ, Tiết Ngạn sợ cô lại xảy ra chuyện gì đó.

"Giặt ở nhà đi, anh sẽ gánh nước, em không cần khiêng, dùng hết thì nói với anh một tiếng." Cả người Tiết Ngạn còn đầy sức đang không có chỗ dùng.

Lục Giai Giai ngoan ngoãn gật đầu, ném quần áo Tiết Ngạn thay ra hôm qua vào trong nước.

Bên này, Lục Thảo giặt xong quần áo vội vàng về nhà, nhìn thấy ống khói nhà họ Tiết bốc ra khói, cô ta nghĩ đến lời của Chân Văn Thanh, không nhịn được mà nghĩ đến bộ dáng giặt quần áo và nấu cơm, hầu hạ chồng của Lục Giai Giai.

Ban ngày rất ít có người tới cửa, cửa nhà họ Tiết để mở, Lục Thảo thò đầu nhìn vào trong, vừa vặn trông thấy Lục Giai Giai đang giặt quần áo.

Trên tay cô cầm là áo của đàn ông, Lục Thảo lẩm bẩm với vẻ đắc ý.

Ngày thường Lục Giai Giai ở nhà mười ngón tay không dính nước xuân, giặt quần áo cũng có anh trai với chị dâu, bây giờ gả cho người ta rồi, còn không phải vẫn phải giặt quần áo cho chồng hay sao?

Cô ta ở nhà làm quen còn có thể chịu được, nhưng Lục Giai Giai thì sao, được chiều đến lớn, thời gian dài chắc chắn không chịu được.

Khổ sở vẫn còn ở phía sau kia kìa.

Lục Thảo lại nhìn ống khói, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.

Lục Giai Giai vừa giặt quần áo vừa nấu cơm, thế này cũng quá mệt rồi, còn mệt hơn cả cô ta, không thể nấu cơm xong rồi mới giặt quần áo được sao?

Lỡ như làm khê cơm thì phải làm sao?

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.