Thập Niên: Nữ Phụ Cầm Kịch Bản Pháo Hôi - Chương 386

Cập nhật lúc: 07/09/2025 16:38

"Không ngờ chớp mắt cái cháu đã kết hôn, bây giờ còn mang thai rồi." Lưu Tuệ nhìn về phía cái bụng của Lục Giai Giai: "Nghe mẹ cháu nói thì cháu đã có thai hơn hai tháng rồi."

Lục Giai Giai gật đầu, nhắc đến đứa trẻ, cô lập tức cười ngoan ngoãn: "Mới hai tháng thôi, vẫn còn nhỏ tí hin dì ạ, nếu không phải kiểm tra ra kết quả thì cháu cũng không dám tin là cháu đã mang thai."

"Vẫn giống trẻ con lắm." Lưu Tuệ cười.

Lục Giai Giai không thừa nhận: "Không có, cháu cảm thấy cháu rất lớn."

"Được, rất lớn."

Lục Giai Giai có hơi ngại ngùng, lúc này cô phát hiện ra ba người vẫn đang đứng trong sân, vội vàng bảo: "Trưởng đoàn Lưu, dì mau vào trong ngồi đi."

"Hôm nay dì ở lại ăn cơm nhé, cháu đi gọi đối tượng của cháu ra ngoài cho dì xem."

Lục Giai Giai rót hai bát nước, Lưu Tuệ nâng mắt nhìn xung quanh.

"Con bé này đúng là lớn thật rồi, đồ đạc trong nhà đều dọn dẹp rất sạch sẽ, cái gì đặt ở đâu cũng rất gọn gàng, không có một tí bụi bặm nào cả."

"…" Lục Giai Giai chột dạ, cô có thể nói đều là Tiết Ngạn làm được không?

Cả ngày cô chỉ ngủ, một ngày hai mươi tiếng đều nằm trên giường, nào có thời gian mà dọn dẹp nhà cửa.

Ngón tay mảnh khảnh của cô chỉ về phía nhà bếp: "Anh ấy đang ở bên trong rán thịt viên, bây giờ cháu đi gọi anh ấy."

Lưu Tuệ hơi dừng lại: "Đối tượng của cháu đang nấu cơm?"

Lục Giai Giai đảo tròng mắt, sống lưng thẳng tắp: "Cháu đã mang thai rồi, ngửi thấy mùi dầu khói là muốn nôn, Tiết Ngạn lại không cần đi làm, cả ngày ở nhà nhàn rỗi, đương nhiên là do anh ấy nấu cơm rồi."

Đúng, chính là như thế.

"Nhìn bộ dáng của cháu đi, dì cũng không trách cháu mà." Lưu Tuệ nhìn thấu rõ ràng suy nghĩ của cô gái trẻ: "Cũng không phải cháu không biết, nhà bọn dì cũng là chú cháu nấu cơm, không có cách nào khác, ai kêu anh ấy là đầu bếp của nhà ăn chứ."

Lúc đầu bà ta cũng vì nhìn trúng ông ta nấu cơm ngon nên mới tìm ông ta.

Lục Giai Giai cười lúng túng, còn không phải vì cô sợ người khác nói mình bắt nạt Tiết Ngạn hay sao?

Cô chạy vào nhà bếp, Tiết Ngạn đã vớt thịt viên rán chín ra ngoài.

Lục Giai Giai đi đến bên cạnh anh: "Trưởng đoàn Lưu của đoàn văn công mà em từng ở ngày trước tới tìm em, con người bà ấy vô cùng tốt, trước đây quan tâm em rất nhiều, lát nữa anh phải cười nhiều lên đấy nhé."

Tiết Ngạn: "…"

"Sau này em sinh con xong muốn về đoàn văn công sao?" Tiết Ngạn quay đầu hỏi.

Lục Giai Giai hơi dừng lại, sau đó ôm cánh tay của Tiết Ngạn, cô ngẩng gương mặt nhỏ lên lắc đầu: "Em không muốn về đoàn văn công, mệt lắm, em thích muốn múa khi nào thì múa khi đó hơn, mà không phải bị sắp xếp nhảy múa, bây giờ làm biếng cũng rất tốt."

"Ừm, không muốn đi thì không đi." Trong lòng Tiết Ngạn thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Bây giờ anh vẫn còn nhớ lúc Lục Giai Giai ở đoàn văn công đã trêu hoa ghẹo nguyệt bao nhiêu.

Tiết Ngạn đi theo Lục Giai Giai vào trong phòng, Lưu Tuệ nhìn thấy anh mà sững sờ.

Bà ta hoàn toàn không ngờ Lục Giai Giai sẽ gả cho một người đàn ông cao lớn như thế.

Bà ta vẫn luôn cho rằng một cô gái xinh đẹp lại có văn hóa như Lục Giai Giai sẽ gả cho một phần tử trí thức văn vẻ nho nhã ngồi ở công xã chứ?

"Trưởng đoàn Lưu, đây là đối tượng… chồng Tiết Ngạn của cháu." Lục Giai Giai duỗi tay nắm cánh tay của Tiết Ngạn: "Vừa rồi là anh ấy ở trong bếp nấu cơm."

Nhắc đến nấu cơm, đôi mắt của Lục Giai Giai sáng ngời: "Tiết Ngạn học nấu cơm nhanh lắm, mới có vài ngày thôi đã làm được rất nhiều món ăn rồi."

Khi cô khen Tiết Ngạn, trên mặt đều mang theo tia sáng, Lưu Tuệ nở nụ cười: "Vậy đến khi đó kêu cậu ấy thi nấu ăn với chú cháu nhé."

"…" Thế vẫn nên bỏ đi thì hơn. Lục Giai Giai cười ngại ngùng: "Chú Lưu làm việc ở nhà ăn, là người chuyên nấu ăn rồi, Tiết Ngạn mới học có mấy ngày thôi."

"Thế này là bảo vệ đấy à." Lưu Tuệ nhìn về phía Tiết Ngạn, bà ta càng nhìn càng cảm thấy người đàn ông này lớn lên quá cao, còn cường tráng như vậy nữa chứ.

Thế này… bà ta lại quay đầu nhìn về phía Lục Giai Giai nhỏ bé, nhìn thế nào cũng cảm thấy Lục Giai Giai không chịu được người đàn ông này.

"Chào dì, tôi là Tiết Ngạn." Tiết Ngạn gật đầu với Lưu Tuệ, sau đó quay người đi vào nhà bếp.

Lục Giai Giai nhìn bóng lưng của anh rồi lại nhìn Lưu Tuệ, vừa định xoa dịu bầu không khí thì Tiết Ngạn lại đi ra ngoài.

Anh bưng một bát thịt viên vừa rán xong đặt lên bàn: "Nếu dì Lưu không ngại thì nếm thử tay nghề của tôi đi."

Đồ chiên dầu rất thơm, còn là thịt viên, Lục Hoa ngồi bên cạnh mà nuốt nước miếng nhưng không nói một tiếng nào cả.

"Giai Giai, cháu gả cho một người không tồi, sau này cũng không sợ bị người khác bắt nạt." Lưu Tuệ trêu ghẹo, sau đó cầm một viên thịt lên cắn thử: "Không tồi, không tồi, chàng trai trẻ này rất có tiềm năng, sau này kêu chú Lưu của các cháu tới dậy cậu ấy."

Lưu Tuệ càng nhìn càng cảm thấy Tiết Ngạn thành thật yên phận.

Nói thật, mới đầu nghe Lục Giai Giai đã lấy chồng, trong lòng bà ta có hơi không vui, dù sao thì đây cũng là cô gái mà bà ta thích, bà ta còn muốn dẫn cô đến nơi cao hơn để phát triển.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, ở độ tuổi này của Lục Giai Giai quả thật cũng nên lấy chồng rồi.

Mỗi một người đều có suy nghĩ khác nhau, sự mong đợi của bà ta chưa chắc đã là thứ mà Lục Giai Giai muốn.

Lưu Tuệ và Lục Giai Giai nói về chuyện trước kia, Tiết Ngạn không tham gia vào mà về phòng bếp tiếp tục nhóm lửa nấu cơm.

Hai người nói chuyện chừng nửa tiếng, đoàn văn công khôi phục còn quá nhiều chuyện cần xử lý, Lưu Tuệ cũng không có nhiều thời gian nán lại thôn Tây Thủy như vậy.

Bà ta nhìn sắc trời: "Vậy dì đi trước nhé, đoàn văn công bận quá, có chuyện gì cũng cần dì xem qua."

"Á, hay là kêu Tiết Ngạn đạp xe lai dì về đi." Lục Giai Giai đứng dậy.

"Không cần đâu, chú cháu đang tìm bạn già nói chuyện ở thôn bên cạnh, dì vừa vặn đi tìm ông ấy, cháu cũng đừng ra tiễn, bên ngoài có tuyết rơi, trời lạnh như vậy, lỡ như chỗ nào đó đọng nước, trượt chân ngã thì to chuyện."

Có làm thế nào Lưu Tuệ cũng không cho Lục Giai Giai ra tiễn, bà ta đeo găng tay vào, quấn kín khăn quàng cổ của mình.

Lục Hoa thấy thế, đi theo phía sau Lưu Tuệ: "Cô út, để cháu đi tiễn trưởng đoàn Lưu là được, cô yên tâm, cháu nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ."

Cô gái nhỏ ở độ tuổi này có thể chạy có thể nhảy, cô bé theo sát phía sau đoàn trưởng Lưu.

Lưu Tuệ hỏi cô bé chuyện học hành.

Lục Hoa đáp: "Tiền đi học của bọn cháu đều là cô út bỏ ra hết, cô vô cùng tốt với bọn cháu, thi được điểm cao còn có phần thưởng, mấy ngày trước cháu đã dùng bút chì mới, những bạn học khác đều ngưỡng mộ cháu."

"Giai Giai quả thật đã khác rồi, con bé rất yếu ớt, trông thì không chịu được chuyện gì nhưng lại rất thương người mà mình để ý, có thể ở bên cạnh chịu khổ, không rời không bỏ, chỉ riêng một điểm này đã rất ít người có thể làm được rồi."

Lưu Tuệ dừng lại, rồi mở miệng nói: "Năm đó cũng chính là ba năm nạn đói ấy, có cơ hội chuyển lên trên và ăn cơm no nhưng con bé không đi mà chọn ở lại. Con bé sợ mình vừa đi sẽ ngoài tầm tay với, đến khi đó gia đình sẽ có người c.h.ế.t đói. Cô gái trẻ thường xuyên đói đến mức sắc mặt trắng bệch, dù là vậy cũng vẫn không đi. Dì rất khâm phục con bé. Nói thật, ngay cả bản thân dì cũng không chắc mình có thể ở lại để gánh vác cả gia đình mà từ bỏ tương lai rộng mở và sức hút của được ăn cơm no hay không."

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.