Thập Niên: Nữ Phụ Cầm Kịch Bản Pháo Hôi - Chương 414
Cập nhật lúc: 07/09/2025 16:41
"Anh ba, sao anh lại đáng ghét như vậy, tóc của em đều bị anh làm rối rồi." Lục Giai Giai bắt lấy tay của Lục Kính Quốc rồi hất sang một bên, cô vuốt mái tóc hơi rối của mình, lườm anh ta một cái rồi quay người đi vào phòng.
Lục Kính Quốc hơi nghi ngờ: "Con bé lại giận nữa."
Lục Ái Quốc cười ha ha: "Trước đây em gái ghét em xoa đầu nó, bây giờ mang thai rồi, tính cách chắc chắn nóng nảy hơn, chưa đánh em là may rồi đấy!"
"!" Biểu cảm trên mặt Lục Kính Quốc đông cứng lại.
"…" Lục Giai Giai bước nhanh vào trong phòng, đóng cửa lại.
Vẫn nên để anh ba cô tự tiêu hóa đi.
"Mang thai rồi?" Lục Kính Quốc híp mắt, khóe môi anh ta hơi giật: "Anh vừa nói con nhỏ có thai rồi?"
"Em gái kết hôn chắc chắn phải mang thai chứ." Lục Ái Quốc thấy ánh mắt của anh ta hơi thảm: "Em ba, em cũng đừng làm ra chuyện lung tung gì cả, bây giờ Tiết Ngạn là đối tượng của em gái, là cha của đứa trẻ trong bụng, nếu Tiết Ngạn xảy ra chuyện gì, em kêu em gái với đứa bé trong bụng con bé phải làm sao?"
"Đã mấy tháng rồi?"
"Tính ra hình như cũng được năm tháng rồi!"
"!" Lục Kính Quốc đứng nguyên tại chỗ không có biểu cảm một lúc, sau đó đứng dậy đi ra bên ngoài.
"Em đi đâu thế?"
"Em có chuyện lên thị trấn một chuyến."
Lục Kính Quốc dắt cái xe đạp của cha Lục rồi đi.
Tim Lục Ái Quốc đập thình thịch, anh ta nhắc nhở: "Em ba, đây là xe đạp của cha đó."
Đây chính là cục bảo bối của cha anh ta, ngày thường không cho một ai đụng vào.
Một ngày lau ba lần.
"Xe đạp của cha thì làm sao? Không phải để người đạp hay sao?" Lục Kính Quốc đạp xe đi mất.
Cha Lục quét dọn nhà mới xong đi ra ngoài, uống một bát nước nóng, trong lúc vô tình quay đầu nhìn thấy cái xe đạp của mình đã biến mất.
Cha Lục: "…"
"Thằng cả, xe đạp của tao đâu?" Lúc này, đại đội trưởng ngày thường trầm tĩnh chính là một ông già nóng nảy: "Xe đạp của lão tử đâu?"
"Cha, em ba đạp đi rồi, hình như có chuyện gì gấp lắm."
"Ồn ào cái gì đấy, không phải chỉ là một cái xe đạp cũ thôi sao?" Mẹ Lục từ nhà bếp đi ra: "Thằng ba vất vả lắm mới từ bộ đội về nhà, đây là chuyện rạng rỡ tổ tông của chúng ta, đạp xe đạp của ông một chút mà ông cũng gào lên, xe đạp của ông quan trọng hơn mạng của con trai ông chắc?"
Cha Lục buồn bực, xa thơm gần thối, con trai thứ ba vất vả lắm mới về nhà, địa vị cao hơn ông ta nhiều.
"Tôi cũng không nói không thể đạp, nhưng có thế nào cũng phải nói với tôi một tiếng chứ." Cha Lục lẩm bẩm.
"Tôi nhìn thấy là được rồi, hôm nay ông cũng không có công việc gì." Mẹ Lục chỉ vào nhà mới của Lục Nghiệp Quốc: "Đi, dọn dẹp sạch sẽ lại căn phòng đó, bớt cho nhàn rỗi không có việc gì làm."
Lúc này, đầu ngón tay trắng trẻo của Lục Giai Giai nắm cằm Tiết Ngạn, cô quan sát cẩn thận gương mặt anh: "Anh ba quá đáng thật đó, anh ấy còn nói chú ý lực nữa chứ, bây giờ mặt đã sưng lên cả rồi."
"Anh xấu đi rồi!"
Cô vẫn rất thích mặt của Tiết Ngạn, vừa lạnh lùng vừa ưa nhìn, bây giờ nửa bên mặt sưng lên, giá trị nhan sắc giảm xuống, Lục Giai Giai nhìn mà buồn bực.
Cô tức giận bất bình: "Nếu lần sau anh ấy đánh anh nữa, anh cứ đánh trả, hai người các anh đánh nhau, ngược lại em muốn xem hai người các anh có thể xấu thành ra thế nào."
Tiết Ngạn: "…"
Cô đã nói hai lần xấu rồi đấy.
Khóe môi của Tiết Ngạn mấp máy: "Có khó coi như vậy không?"
"Cũng không khó coi cho lắm, dưỡng lại là được rồi." Lục Giai Giai dùng nước lạnh chườm cho anh: "Không được, em phải đi lấy ít thuốc bôi mới được."
Cô đưa khăn lạnh cho Tiết Ngạn, sau đó ra ngoài tìm mẹ Lục lấy thuốc.
Mẹ Lục vội vàng dẫn cô về phòng, hai ngày nay bà ta bận đến hoa mắt chóng mặt, quản cái này thì không quản được cái kia.
"Giai Giai, con từ từ nói với Tiết Ngạn, kêu nó đừng trách anh ba con, đến khi đó mẹ sẽ làm ít đồ ăn ngon cho nó bồi bổ thêm." Cuối cùng mẹ Lục dứt khoát bảo: "Nếu tức quá thì cứ để hai đứa tụi nó đánh một trận, chỉ cần không gãy tay gãy chân là được, mẹ thấy hai đứa này vẫn đánh được một trận."
"…" Mẹ đừng dự đoán có được không? Lục Giai Giai cũng có trực giác này.
Nghĩ lại cẩn thận thì… đánh đi, đánh đi, nếu như không đánh, hai người này không biết sẽ trà xanh đến khi nào nữa.
Lục Giai Giai vì cứu vớt hành động xốc nổi của anh ba nhà mình mà việc gì cũng đích thân làm, ngay cả bôi thuốc mỡ cũng kèm theo thổi.
Đôi mắt đen của Tiết Ngạn nhìn cô, thấy cô đi tới đi lui trước mặt mình.
Khoảng thời gian này Lục Giai Giai được nuôi rất tốt, gương mặt trắng trẻo đã có thịt, tóc đen môi hồng.
Anh giơ tay ôm mặt cô, yết hầu di chuyển: "Hôn một cái."
"…" Lục Giai Giai nhắc nhở: "Mặt của anh vẫn còn sưng đó, hôn cái gì mà hôn, đợi tối rồi nói sau."
"Không cản trở." Tiết Ngạn ôm gáy Lục Giai Giai rồi hôn, trong quá trình này nhân lúc cô không để ý mà còn cắn nhẹ một cái.
Sức cắn của anh không nặng, nhưng nếu đợi tan hết thì chỉ sợ cũng phải hết nửa ngày.
Lục Giai Giai đã bị anh hôn đến buồn ngủ rồi, cũng không biết trên môi mình để lại dấu vết, ném thuốc mỡ cho anh định đi ngủ.
Giường nhà họ Lục thường xuyên phơi nắng, có đôi khi cô tới tìm mẹ Lục, buồn ngủ rồi có thể ngủ luôn trong phòng.
Không biết đã qua bao lâu, sắc trời dần tối, Lục Kính Quốc đạp xe về nhà, chỉ là sau lưng có thêm một cái gùi.
Có thôn dân nhìn thấy anh ta: "Đây không phải thằng ba nhà họ Lục sao? Cậu ta mới về đấy à."
"Chắc là mới về đấy, ôi chao, trông khác hẳn rồi."
Thôn dân người nào cũng có suy nghĩ thằng ba nhà họ Lục vẫn chưa kết hôn, lại có tương lai như thế, bọn họ phải xem người thân nhà mình có ai phù hợp hay không.
"Con đi đâu thế?" Mẹ Lục nghe thấy tiếng phanh xe bèn đi ra khỏi phòng bếp, bà ta nhìn cái gùi của Lục Kính Quốc: "Vừa về đã chạy lung tung, còn đạp cả xe của cha con đi."
Cha Lục liếc mắt nhìn Lục Kính Quốc với vẻ bất thiện, hé môi nhưng không nỡ cãi nhau với đứa con trai này.
"Con đi mua ít đồ." Lục Kính Quốc đi tới cửa phòng Lục Giai Giai rồi gõ cửa.
Tiết Ngạn đi ra mở cửa.