Thập Niên: Nữ Phụ Cầm Kịch Bản Pháo Hôi - Chương 428
Cập nhật lúc: 07/09/2025 16:42
Ánh mắt của Lục Kính Quốc nặng nề, thuận tay nhét thư vào trong hành lý, anh ta thấp giọng nói: "Mẹ, mẹ yên tâm đi, con trai mẹ không phải đồ ngốc, làm sao có thể để một cô gái dắt mũi mà đi được, chơi tâm nhãn với con sao, vẫn chưa ai có thể chơi lại được con đâu."
Chẳng qua đối phương là con gái, lại là em gái của chiến hữu của anh ta, quá dễ hỏng danh tiết nên anh ta không muốn ra tay mà thôi.
"Con biết thì được."
Lục Kính Quốc trở về mang đồ chơi cho các cháu trai trong nhà, thậm chí lúc lên núi đi săn còn dẫn bọn trẻ đi, Thạch Đầu với Chuyên Đầu vô cùng thích chú ba này.
Hôm ấy, Thạch Đầu và Chuyên Đầu cầm ná thun mới làm xong lên núi, đám trẻ xung quanh đều ngưỡng mộ.
"Thạch Đầu, chú ba của cậu thật thương cậu."
Thạch Đầu ngẩng đầu: "Đương nhiên rồi, chú ba tớ lợi hại lắm, chuyện gì chú cũng biết làm, chú còn nói sẽ làm s.ú.n.g gỗ cho tớ nữa, sau này tớ cũng muốn làm lính, bảo vệ quốc gia giống chú tớ."
Những đứa trẻ khác nghe mà đôi mắt sáng lấp lánh.
Đại Sơn nhìn Thạch Đầu và Chuyên Đầu được vây ở chính giữa với ánh mắt mất mác.
Đại Phi nhìn ná thun mà phát thèm, nó đẩy Đại Sơn: "Không phải đó cũng là chú ba của mày sao? Mày đi hỏi xem có thể làm cho mày một cái ná thun không?"
Trong lòng Đại Sơn d.a.o động, trước đây Thạch Đầu và Chuyên Đầu chơi khá thân với Đại Sơn, Chuyên Đầu đưa ná thun cho Đại Sơn với vẻ lưu luyến không nỡ: "Anh Đại Sơn, em cho anh chơi một buổi chiều đó."
"Tốt quá rồi." Đại Phi nhanh chóng cầm lấy.
Bé trai có ná thun là đuổi theo b.ắ.n chim, mẹ Lục đi làm về nhìn thấy cái ná thun trong tay Đại Sơn, bà ta liếc mắt nhìn nhưng chẳng nói gì cả.
Thạch Đầu sợ rụt cổ, cậu bé nói với Chuyên Đầu: "Chúng ta thảm rồi, vậy mà lại cho anh Đại Sơn chơi ná thun."
Khóe môi Đại Sơn mím chặt lại, cúi đầu, đứng nguyên tại chỗ bất động.
Thạch Đầu và Chuyên Đầu vốn tưởng rằng về nhà sẽ bị mắng nhưng mẹ Lục hoàn toàn không để ý đến bọn trẻ.
Bà ta bỏ Đại Sơn nhưng cũng không muốn giữa những đứa trẻ tiếp diễn sự lãnh đạm đó của bà ta.
Chỉ cần không lấy đồ của bà ta cho Đại Sơn thì tụi trẻ chơi với nhau bà ta cũng không quản.
Hôm nay Điền Kim Hoa lại bị mẹ Điền chửi, cô ta nổi giận bất bình, lại lải nhải với Đại Sơn: "Thằng ba nhà họ Lục về rồi, mua nhiều đồ cho đám trẻ hai phòng như thế, duy chỉ không có phần của mày, lão yêu bà nhà họ Lục đó không cần mày nữa, mày tốt xấu gì cũng là cháu trai của thằng ba, vậy mà nó thậm chí còn không nhìn mày lấy một cái."
Đại Phi phản bác: "Tại sao người ta phải nhìn Đại Sơn, bây giờ Đại Sơn là người nhà họ Điền chúng ta, nếu là cháu, cháu cũng không nhìn nó."
"Đại Sơn là một thằng ngu, nếu như có chú ba lợi hại như vậy, cháu cũng chẳng đi theo cô làm gì, ngày nào cũng lải nhải miết, phiền muốn chết."
Đại Phi đi vào trong phòng, nó nằm lên giường nhìn mạng nhện trên nóc nhà.
Tại sao nó không phải cháu trai của nhà họ Lục? Nếu như nó là cháu trai nhà họ Lục, được ăn ngon mặc đẹp, còn có chú ba lợi hại như thế, sau này chắc chắn sống không tệ.
Đại Sơn vẫn cúi đầu nhìn mũi chân như cũ.
Điền Kim Hoa không dám chửi Đại Phi, cô ta nhanh chóng nói: "Đại Sơn, con đừng nghe Đại Phi nói lung tung, con chính là con trai ruột của mẹ, không theo mẹ thì theo ai."
Đại Sơn vẫn chẳng nói gì cả, Điền Kim Hoa tức điên người, nói: "Bây giờ mày hối hận cũng vô dụng rồi, đã không ai cần mày nữa, chỉ có tao cần mày thôi."
Đại Sơn chậm rãi ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng lên tiếng: "Mẹ, người mẹ cần là Đại Sơn hay là cần con trai?"
Điền Kim Hoa sững sờ, cô ta nhếch miệng: "Đại Sơn cái gì, con trai cái gì? Tao biết mày hối hận nhưng hối hận thì có tác dụng gì? Lúc đầu mày chửi lão yêu bà đó, cũng không theo cha mày, bây giờ cha mày có vợ mới rồi, nào còn chỗ cho mày nữa."
Đại Sơn lại mất hồn mất vía lẩm bẩm: "Con biết rồi, người mà mẹ cần không phải Đại Sơn, mà chỉ cần con trai thôi."
…
Nửa đêm Lục Giai Giai đói quá tỉnh lại, cô cũng không biết tại sao lại đói như thế nữa, là đói đến cồn cào ruột gan.
Muốn ăn, vô cùng muốn ăn!
Lục Giai Giai vẫn nuốt nước miếng mãi, cô nhìn nóc nhà đến ngây người, qua nửa tiếng định lén lút bò dậy gặm cái bánh quy.
Ai ngờ vừa giẫm lên chăn của Tiết Ngạn, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy anh đang trừng mắt nhìn cô.
Lục Giai Giai đói đến mức dạ dày khó chịu, cẳng chân nhỏ trắng nõn của cô đè lên chăn, nhịn lâu như vậy mắt đã hồng lên, ngồi lên chăn nói với vẻ tủi thân: "Tiết Ngạn, em đói quá."
Vừa nói là muốn chảy nước miếng.
Tiết Ngạn ngồi dậy thắp đèn, vừa quay người đã nghe thấy bụng Lục Giai Giai kêu, anh đi lại hỏi: "Không phải buổi tối đã ăn mấy miếng cá rồi sao?"
"Em cũng không biết nữa, mà đói lắm." Lục Giai Giai ôm Tiết Ngạn: "Rất muốn ăn đồ ngon."
"Ngồi yên ở đó." Tiết Ngạn tìm trong căn phòng, mấy hôm trước anh nghe nói thai phụ ăn hoa quả tốt nên đã nhờ người mua vài quả táo.
Không có cách nào khác, mùa này có thể mua được mấy quả táo đã là tốt lắm rồi.
Tiết Ngạn dùng nước nóng rửa hộ cô, lại pha một bát sữa mạch nha.
Lục Giai Giai ăn xong dạ dày mới không còn khó chịu nữa, cô nằm xuống bên cạnh Tiết Ngạn: "Thai phụ đều dễ đói như vậy sao?"
Trước đây cô cũng không ăn nhiều đồ như thế, nhưng bây giờ ăn ít sẽ khó chịu cồn cào ruột gan, bụng còn kêu.
Tiết Ngạn xoa bụng cô: "Ngày mai anh dẫn em lên thị trấn khám, kiểm tra cẩn thận một lần."
Lục Giai Giai gật đầu.
Đây chính là đứa con đầu tiên của cô với Tiết Ngạn, hai người đều không có kinh nghiệm gì, ngoại trừ được thế hệ trước truyền dạy ra thì những cái khác chỉ có thể mò mẫm.
Chỉ là bây giờ cô càng ngày càng lo lắng, chỉ sợ đứa con trong bụng xảy ra chuyện gì đó.
Lục Giai Giai ăn no là buồn ngủ, mí mắt đánh nhau, cô hơi nhích người, nghiêng sang bên trái, đỡ bụng rồi ngủ.
Ngày hôm sau, Tiết Ngạn ghi chép nông cụ xong bèn dẫn Lục Giai Giai lên thị trấn.
Lục Giai Giai từng bị dự báo sẽ sẩy thai, nằm trên giường rất lâu mới giữ được thai, cô chỉ sợ đường xá gập ghềnh không tốt cho con nên lót đệm bông rất dày ở phía sau.
Mà Tiết Ngạn đợi Lục Giai Giai ngồi lên mới chống chân đạp.
Lần này lên thị trấn kiểm tra, hai người không nói với người nhà, chỉ sợ các cụ lo lắng.
Đạp xe rất chậm, xuất phát lại muộn nên đến trưa hai người mới lên thị trấn.
Vừa giẫm chân xuống đất, Lục Giai Giai đã muốn đi ăn mì ở nhà ăn.
Trước đây lên thị trấn thường xuyên ăn mì ở quán đó, bây giờ đã rất lâu rồi chưa ăn, vừa nghĩ tới là chảy nước miếng.
"Đã trưa rồi, đi ăn cơm trước đi." Cô đề nghị.
Tiết Ngạn liếc mắt nhìn sắc trời rồi dẫn Lục Giai Giai tới nhà ăn.
Vẫn là nhân viên phục vụ nhà ăn đó, lúc mang mì lên trông thấy Tiết Ngạn và Lục Giai Giai còn há mồm bảo: "Anh với vợ anh lại tới ăn mì đấy à."
Lục Giai Giai: "…" vẫn còn nhớ.