Thập Niên: Nữ Phụ Cầm Kịch Bản Pháo Hôi - Chương 450
Cập nhật lúc: 07/09/2025 16:44
Ngược lại không phải sợ Tiết Ngạn phát hiện ra vết bầm trên cổ tay cô mà là anh lại đi tưới phân.
Cô còn nhớ một năm trước lúc mình mang thai ngửi thấy mùi này đã khó chịu bao nhiêu.
Lục Giai Giai vội vàng bảo: "Em không sao cả, hơn nữa em cũng đã nấu xong cơm trưa rồi, chúng ta ăn cơm thôi."
"Ừm." Tiết Ngạn giơ tay đón lấy Bạch Đoàn.
Bạch Đoàn hếch mũi, cậu bé chớp đôi mắt to, sau đó khóc nghiêng trời lệch đất.
Một bàn tay nhỏ vẫn luôn đẩy mặt Tiết Ngạn.
Lục Giai Giai vẫn luôn nín thở lập tức bị phá công, cô đi về trước định ôm Bạch Đoàn qua.
"Ọe." Lục Giai Giai cảm thấy Bạch Đoàn cũng không thể cần nữa.
Thật sự quá thối, chắc chắn là dọn phân lâu năm rồi.
Tiết Ngạn: "…"
Bạch Đoàn quay đầu duỗi tay cho Lục Giai Giai bế, Lục Giai Giai chỉ có thể gắng gượng bế đứa bé về, cô chỉ hận không thể cầm bàn chải nhỏ rửa sạch người cho nó.
Bạch Đoàn vừa về lòng Lục Giai Giai lập tức vùi đầu vào cổ cô, ngửi mùi trên người cô mới không khóc nữa.
Lục Giai Giai vội vàng đi về phòng, cách Tiết Ngạn mấy mét, cô còn giảo biện: "Không phải em ghét bỏ anh, em không hề ghét bỏ anh chút nào, là Bạch Đoàn ghét bỏ anh."
Bạch Đoàn nhoẻn miệng, ôm Lục Giai Giai cười khanh khách.
Tiết Ngạn nhìn thấy Lục Giai Giai về phòng ngủ, anh ngửi người mình nhưng lại chẳng ngửi thấy gì cả.
Rõ ràng anh đã vô cùng để ý rồi, tại sao hai mẹ con nhà này vẫn còn ghét bỏ anh như vậy?
Lục Giai Giai về phòng thay một bộ quần áo cho Bạch Đoàn rồi lại tự thay một bộ đồ khác, cô rửa tay, lúc này mới cảm thấy con trai bảo bối thơm tho rồi.
Bạch Đoàn cũng cảm thấy Lục Giai Giai thơm, nhìn thấy Tiết Ngạn là bĩu môi, chỉ sợ anh tới bế nó.
Tiết Ngạn nhìn hai mẹ con cách mình rất xa: "…"
Ăn cơm xong, Lục Giai Giai bế Bạch Đoàn nhìn Tiết Ngạn bổ củi, cô ở cách đó không xa nói: "Nếu như Điền Kim Hoa chết, trừ phi nhà họ Điền muốn nuôi, bằng không Đại Sơn chắc chắn là anh hai em nuôi."
Dựa theo quy định hiện tại, người đầu tiên nuôi dưỡng chắc hẳn chính là Lục Cương Quốc.
Lục Giai Giai thở dài một tiếng, đẻ con ra thì phải có trách nhiệm, không có khả năng không ngoan thì không cần nữa, huống chi Đại Sơn mới tám tuổi, cho dù là từ luật pháp hay là về mặt đạo đức đều không có cách nào trốn tránh.
"Quản anh ta làm gì? Đàn ông thì nên nuôi vợ nuôi con mình, nếu ngay cả mấy việc này cũng không làm được vậy thì đừng kết hôn." Tiết Ngạn thấp giọng: "Em cũng không cần nhúng tay nhiều thêm vào chuyện của bọn họ, cho dù bọn họ có ra ở riêng thì cuộc sống vẫn có thể trải qua, chỉ là khó khăn hơn một chút, ngược lại em đã giúp tụi nhỏ được đi học rồi, chỉ cần có thể đi học, những cái khác đều không quan trọng."
"Giúp quá nhiều, anh ta sẽ không bao giờ học được cách nên nuôi dưỡng con mình thế nào."
Lục Cương Quốc đang tuổi tráng niên, nghe ý của Lục Giai Giai, thời cuộc rất nhanh sẽ trở nên tốt hơn, chỉ cần có thể làm việc, có thể chịu khổ thì không có khả năng sống kém.
Lục Giai Giai nghĩ ngợi, giữa cha con quả thật không có cách nào nhúng tay vào.
Cô cũng không thể kêu anh hai không được phép nuôi Đại Sơn, đó chính là con của anh hai, còn nữa, cô cũng không có tư cách nhúng tay vào.
Lục Giai Giai cúi đầu nhìn Bạch Đoàn, nó cũng nhìn cô với đôi mắt long lanh.
Đột nhiên cô hiểu được tại sao cha mẹ không thể vứt bỏ con mình, cô nắn mặt của Bạch Đoàn: "Sau này con cũng phải là một đứa trẻ ngoan đấy."
Lục Giai Giai chỉ vào Tiết Ngạn: "Cha con nhất định sẽ dạy dỗ con thật tốt."
Bạch Đoàn nhìn Tiết Ngạn, nghĩ đến mùi thối vừa rồi, nó bĩu môi, chui vào lòng Lục Giai Giai.
…
Điền Kim Hoa vừa về nhà đã bị ném vào cùng chỗ với Đại Sơn, cơ thể cô ta thật sự quá kém, giống như đã hao hết toàn bộ khí huyết vậy.
Điền Quang Tông nhíu mày: "Hay là tìm người qua đây khám thử đi."
"Con bị ngốc à, nếu tìm người qua đây khám vậy chẳng phải tất cả mọi người đều sẽ biết nó có bệnh sao?" Mẹ Điền xoa tay: "Mẹ thấy không có vấn đề gì lớn đâu, nghỉ vài ngày là khỏe lại thôi."
Hai người khóa cửa đi ra ngoài.
Nửa đêm Đại Sơn mơ màng tỉnh lại, nhìn thấy Điền Kim Hoa nằm bên cạnh mình, bất động với gương mặt tái nhợt.
Cậu bé giơ cánh tay mang vết bầm tím, thử đẩy Điền Kim Hoa một cái, giọng khàn đặc: "Mẹ, mẹ ơi…"
Điền Kim Hoa vẫn không có động tĩnh gì.
Đại Sơn sợ hãi lùi lại, cậu bé vừa bò vừa lăn chạy đi gõ cửa: "Mẹ cháu c.h.ế.t rồi, mẹ cháu sắp c.h.ế.t rồi, có ai không, mau tới đây…"
Cậu bé vốn đang sốt nhẹ, gọi một lúc đã không còn sức nữa, Đại Sơn cầm cái bánh mới được mang tới cắn một miếng, cố gắng nuốt xuống cổ họng.
Cậu bé vẫn muốn sống.
Đại Sơn lại rót ít nước vào miệng của Điền Kim Hoa nhưng không có tác dụng.
Lúc trời sáng, Điền Kim Hoa mở mắt, đôi mắt của Đại Sơn sáng ngời, sau đó lại cẩn thận hỏi: "Mẹ, mẹ tỉnh rồi, mẹ không chứ?"
Điền Kim Hoa vừa hé miệng lại ho một tiếng dữ dội, cô ta ngồi dậy, nôn một ngụm m.á.u lên người Đại Sơn, sau đó hết ngụm này tới ngụm khác, giống như muốn nôn hết m.á.u cả người ra vậy.
Hai mắt Đại Sơn c.h.ế.t lặng, cảm giác được nhiệt độ của chất lỏng nhưng cả người lại lạnh toát, cậu bé run lên, nhìn gương mặt đáng sợ của Điền Kim Hoa, hé miệng nhưng có thể nào cũng không phát thành tiếng.
Điền Kim Hoa nôn xong lại ngã mạnh xuống đất, cô ta đã không còn sức mở mắt nữa.
Đại Sơn vẫn ngây người ra như cũ, giống như không nắm được quyền kiểm soát cơ thể, con ngươi co rụt lại, cơ thể đang phát run.
Sau nửa tiếng đồng hồ, cậu bé chạy đi ra sức đập cửa, muốn gào thành tiếng nhưng có thể nào cũng không phát ra tiếng được.
Cậu bé đập đến mức tay túa máu, sau đó rụt vào trong góc, nhìn Điền Kim Hoa với vẻ mặt dại ra.
Liên tiếp ba ngày, mẹ Điền tới đưa cơm từ cửa nhỏ, đây là cánh cửa đặc biệt được thiết kế lúc Đại Sơn mới bị nhốt.
Đại Sơn không lên tiếng, có sức thì đập cửa, những thời điểm khác đều nhìn Điền Kim Hoa trên giường.
Một đêm tối cuối cùng, Điền Kim Hoa lại mở mắt, cô ta nhìn Đại Sơn trong góc, không biết có phải vì đại hạn đến rồi không mà trong đầu không ngừng hiện lên những chuyện trước kia.
Cô ta có hối hận không?
Bản thân cô ta cũng không biết.
Cô ta chỉ muốn mẹ có thể cười với cô ta, ôm cô ta giống như với em trai vậy.
"Lão lục, mày phải tốt với em trai, em trai mới là trụ cột trong nhà, ăn ít làm việc nhiều vào, nếu em trai mày bị thương dù chỉ một cọng tóc thì tao cũng sẽ đánh gãy chân mày."
"Con gái toàn là lũ ăn hại, sớm muộn gì cũng phải gả ra ngoài, sau này mày đẻ con gái cũng phải như mẹ, bằng không có gì mày tự chịu."
"Lão lục, em trai mới là người thân nhất của mày, mẹ còn trông mong em trai mày chăm sóc lúc về già, nếu như mày không thương em thì mẹ phải làm thế nào?"
"Lão lục…"
Đây đều là những điều mẹ cô ta dạy cho cô ta, tại sao lại là cô ta sai?
Điền Kim Hoa chậm rãi nhắm mắt lại.
…
Đại Sơn không biết đã qua bao lâu, cậu bé chỉ biết nhìn người phụ nữ trên giường, trong không khí tản ra một mùi kỳ quái, cậu bé không ngủ, thậm chí ngay cả con mắt cũng lười chớp.
Cậu bé không ăn nữa, cũng không uống nước nữa.
Qua hai ngày, Lục Giai Giai đang ở nhà học thuộc sách lịch sử thì Lý Phân đỡ bụng từ bên ngoài đẩy cửa vào, cô ta thở hổn hển: "Tiết Ngạn, cậu mau tới nhà họ Điền ngăn anh hai lại đi, anh ấy điên rồi, mấy người cũng ngăn được anh ấy, anh ấy sẽ đánh c.h.ế.t Điền Quang Tông mất."
Lục Giai Giai giật nảy mình: "Sao vậy ạ?"
"Là Điền Kim Hoa, cô ta c.h.ế.t rồi hơn nữa đã c.h.ế.t được hai ngày." Lý Phân chống vào khung cửa, vất vả lắm mới nhả ra được vài câu.
Tiết Ngạn lập tức giao Bạch Đoàn cho Lục Giai Giai: "Anh qua đó xem sao trước."
Lục Giai Giai bế Bạch Đoàn hỏi: "Điền Kim Hoa đã chết, sao anh hai có khả năng sẽ phát điên được? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lý Phân và Lục Giai Giai vội tới nhà họ Điền: "Là Đại Sơn, bọn họ vẫn luôn nhốt Điền Kim Hoa với Đại Sơn lại, đứa trẻ đó nhìn thấy Điền Kim Hoa c.h.ế.t từ từ, lại ở cạnh t.h.i t.h.ể hai ngày, bây giờ đã c.h.ế.t lặng đi rồi, cho dù gọi thế nào cũng không có bất cứ động tĩnh gì, đôi mắt chỉ dại ra nhìn về một chỗ thôi."
Lục Giai Giai sững sờ, đôi mắt hiện vẻ khiếp sợ: "Bọn họ điên rồi sao?"
Một đứa bé tám tuổi nhìn mẹ ruột của mình c.h.ế.t lại còn ở cạnh t.h.i t.h.ể hai ngày, làm sao có thể không bị bệnh được.