Thập Niên: Nữ Phụ Cầm Kịch Bản Pháo Hôi - Chương 49

Cập nhật lúc: 07/09/2025 16:06

Hốc mắt của mẹ Lục lập tức đỏ hoe: "Con gái tôi, ôi, còn nhỏ mà đã hiếu thuận như vậy rồi, con nói xem kiếp trước mẹ tu được phúc phận gì mà sinh được đứa con gái vừa ngoan ngoãn, xinh đẹp, hiểu chuyện vừa hiếu thuận như con chứ!"

Lục Giai Giai: "… Mọi người cùng ăn, đặc biệt là mẹ và cha phải ăn nhiều vào."

Cô cũng không muốn cơ thể của cha Lục và mẹ Lục vì dinh dưỡng không đủ lại tiêu hao quá nhiều, đợi đến già lại chịu tội đâu.

Lục Giai Giai nói rồi ngẩng đầu liếc mắt nhìn Điền Kim Hoa: "Chị hai nói cả đời này chị ta cũng sẽ không ăn đồ con mang từ trên núi xuống, bắt đầu từ bây giờ, không chỉ con gà rừng này không có phần của chị ta mà sau này bất cứ thứ gì con mang được từ trên núi xuống cũng đều không có phần của chị ta."

Nụ cười của Điền Kim Hoa cứng ngắc trên mặt, cô ta dại ra, cúi đầu liếc mắt nhìn con gà rừng trên đất rồi lại liếc mắt nhìn Lục Giai Giai, xoa bàn tay với vẻ lấy lòng: "Em chồng, em đừng tức giận, vừa rồi đều là lỗi của chị hai, em đại nhân độ lượng tuyệt đối đừng tính toán với chị nhé."

Vì chút thịt gà đến mặt mũi cũng không cần, nhưng thế này cũng hợp với phong cách của Điền Kim Hoa lắm.

Lục Giai Giai không hề để ý đến cô ta mà nhìn về phía mẹ Lục: "Mẹ, vừa rồi mẹ giúp con làm chứng, phải đứng về phía con."

Không cần nói mẹ Lục cũng đứng về phía con gái mình, bà ta đảo trắng mắt: "Cái thứ phiền lòng này thì ăn gà rừng làm gì? Thịt heo rừng còn chưa đủ cho cô ăn à?"

Bản thân bà ta còn không nói có ăn hay không mà đã đến lượt cô ta, nghĩ đẹp nhỉ!

Lục Giai Giai đứng dậy: "Mẹ, con đổ mồ hôi quá, ra ngoài rửa mặt trước đã."

Trương Thục Vân nhanh chóng gọi Lục Hoa ở bên ngoài: "Tiểu Hoa, mau đổ nước cho cô con rửa mặt đi."

"Con biết rồi ạ."

Lục Thảo ở nhà từ từ tỉnh lại, cô ta tè ra quần, bác gái cả Lục đã thay quần giúp cô ta, lại lau người một lượt.

Bà ta tổng cộng có bốn đứa con, hai trai và hai gái. Con gái lớn đã gả ra ngoài, chỉ còn lại đứa con gái út này.

Lục Thảo vừa tỉnh, bác gái cả Lục đã chỉ hận không thể ấn ngón tay lên trán cô ta: "Con nói xem con bị làm sao thế hả? Lên núi đào rau dại sao còn có thể gặp lợn rừng nữa vậy? Còn làm ra chuyện mất mặt như vậy nữa."

Con gái lớn tướng như vậy rồi còn tè ra quần ngay trước mặt mọi người, không biết biến thành trò cười của bao nhiêu người rồi.

Trong đầu Lục Thảo lập tức hiện ra bản mặt của heo rừng, sợ đến mức bật khóc: "Mẹ, suýt chút nữa con đã bị heo rừng húc c.h.ế.t rồi."

Bác gái cả Lục chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Còn khóc, con có biết sau đó đã xảy ra chuyện gì không hả?"

Lục Thảo khóc lóc mắt híp thành đường kẻ, mặt cô ta vốn đã tròn, bây giờ khóc dữ quá bản mặt cũng hơi sưng lên, trông gương mặt lại càng to hơn.

Cô ta ôm hai chân mình, lắc đầu: "Con không biết, con xỉu mà."

"Con nhỏ ngốc nhà con, con được Tiết Ngạn cứu, nếu như dựa theo quy tắc của thôn Tây Thủy chúng ta…" Bác gái cả Lục còn chưa nói xong thì Lục Thảo đã hiểu ý của bà ta là gì.

Cả người cô ta giống như bị sét đánh trúng, qua một lúc mới phản ứng lại được, cô ta bò đến mép giường, ngoác mồm ra khóc: "Mẹ, không phải mẹ muốn gả con cho Tiết Ngạn đấy chứ, nhà anh ta nghèo như vậy, con không muốn gả cho anh ta đâu!"

Bác gái cả Lục chẳng ho he gì, cũng không biết đang nghĩ gì nữa.

Lục Thảo nôn nóng, vung tay lau nước mắt trên mặt: "Lục Giai Giai cũng được Tiết Ngạn cứu nhưng cô ta có gả đi đâu, tại sao con phải gả? Nhà họ Tiết nghèo rớt mồng tơi, Tiết Ngạn còn có hai đứa em trai nữa, con gả qua đó sẽ được sống ngày tháng tốt đẹp hay sao?"

Người đàn ông mà đến Lục Giai Giai còn không nhìn trúng, nếu cô ta gả qua đó vậy chẳng phải là nhặt rác của Lục Giai Giai hay sao?

Cô ta chẳng thèm!

"Ôi, không gả thì không gả, theo như lời em hai con nói thì đó là tư tưởng phong kiến rồi." Trong lòng bác gái cả Lục cũng đang do dự, dù sao Tiết Ngạn cũng có sức khỏe, con heo rừng hôm nay đó cũng là do anh giết, nhưng Lục Thảo phản ứng kịch liệt như thế, bà ta cũng không thể cưỡng chế trói con gái lại được, đúng không?

Còn nữa, nhà họ Tiết đúng là nghèo thật, bà ta cũng không nỡ gả Lục Thảo qua đó chịu khổ.

Bác gái cả Lục thở dài một tiếng: "Con nói xem nhà họ Tiết cứu con một mạng nhưng con lại không muốn gả, vậy nhà chúng ta lấy gì để đổi đây?"

Bây giờ các hộ gia đình đều nghèo khó, lần trước Lục Thiết Quốc cho tiền và bột mì trắng nhưng mấy thứ này nhà bọn họ cũng không lấy ra được.

Lục Thảo bĩu cặp môi dày: "Dù sao con cũng không gả cho Tiết Ngạn đâu, c.h.ế.t cũng không gả cho anh ta, nếu anh ta dám ép con phải lấy anh ta vậy con sẽ nhảy hồ như Lục Giai Giai, trả lại mạng cho anh ta luôn!"

"Con ranh c.h.ế.t tiệt nhà con nói gì thế? Con tưởng con là đứa mảnh mai như Lục Giai Giai sao, bà đây cũng không rảnh rỗi diễn trò với con đâu." Bác gái cả Lục liếc mắt nhìn Lục Thảo với vẻ chán ghét: "Bộ dáng của Lục Giai Giai là ngàn dặm mới tìm được một, người ta chắc chắn muốn lấy, còn loại như con… Tiết Ngạn có thể ép lấy con được chắc?"

Cả ngày toàn mơ mộng hão huyền.

Chương 50

"…" Lục Thảo ghét nhất là bị người khác nói cô ta không bằng Lục Giai Giai, vì thế khóc càng dữ dội hơn: "Sao không có khả năng được, Tiết Ngạn cũng không thể lấy được vợ, trong thôn cũng không có người nào muốn lấy anh ta, sao mẹ biết anh ta không muốn lấy con?"

Bác gái cả Lục nghĩ một chút thấy thật sự có khả năng này đấy.

Bà ta cũng phải chuẩn bị tặng đồ cho nhà họ Tiết thôi, vừa nghĩ đến lương thực quý giá sắp phải tặng đi, lúc đi lại không nhịn được mà chửi ầm lên: "Con ranh con cả ngày chỉ biết gây chuyện rắc rối, làm việc thì ít lại còn phải để nhà tặng lương thực cho người ngoài nữa, đúng là thiếu đạo đức mới sinh phải cái loại con gái như mày…"

Lục Thảo vừa khóc vừa lau nước mắt, trong lòng vô cùng tủi thân.

Lúc Lục Giai Giai được cứu về nhà, cả gia đình bận trong bận ngoài, hỏi han ân cần, nhưng cô ta thì lại bị chửi tới chửi lui.

Lục Thảo không biết đã có bao nhiêu lần nghĩ nếu cô ta là Lục Giai Giai thì tốt bao nhiêu.

Cô ta túm chăn trên giường, gần như sắp vò nát nó.

Tiết Ngạn cứu cô ta hoàn toàn là có rắp tâm xấu xa, muốn cô ta phải lấy anh, đừng hòng!

Hôm nay là một ngày tốt, không chỉ được chia thịt heo mà còn có một con gà rừng.

Mẹ Lục mừng rỡ lấy một bình gốm ra nấu gà, Lục Giai Giai thì lại tắm qua người, sau đó chuẩn bị đi tới bên sông giặt quần áo.

Thôn Tây Thủy tổng cộng có tám cái giếng, trên cơ bản cứ sáu, bảy nhà dùng chung một cái giếng, mỗi ngày rửa mặt nấu cơm cần phải ra ngoài gánh nước.

Nhưng nếu giặt quần áo cũng phải dùng nước gánh về vậy cũng thật vừa mệt vừa phiền phức, vừa vặn bên rìa thôn Tây Thủy có một cái hồ to, dân cư đều thích ra đây giặt quần áo.

Lục Giai Giai đựng quần áo bẩn vào trong gùi, hỏi: "Mẹ, phòng mẹ có quần áo cần giặt không? Để con giặt luôn cho."

Mẹ Lục ngẩng đầu liếc mắt nhìn tay Lục Giai Giai đang cầm quần áo bẩn, lập tức ném con gà trong tay đi, chạy qua đó: "Sao con có thể giặt quần áo được? Mấy bộ này để lát nữa kêu chị cả chị hai con giặt cho."

Lần trước Lục Giai Giai ngã xuống nước, trái tim của bà ta sợ đến mức vọt lên tận họng, bên hồ nguy hiểm bao nhiêu, bà ta cũng không dám cho con gái mình mạo hiểm.

"Không sao, lần này con đứng bên trên giặt thôi, đi lát là về à, cùng lắm con kêu Lục Hoa và Lục Hảo đi cùng con." Lục Giai Giai lén giấu cái gùi đựng đồ ra sau lưng.

Đồ lót của cô cũng ở trong này, cũng không tiện kêu chị cả và chị hai giặt giùm cô.

Mẹ Lục lắc đầu: "Thế vẫn không được…"

Lục Giai Giai chuyển đề tài: "Mẹ, mẹ mau đi nấu gà đi, con cũng thèm lâu lắm rồi, không phải mẹ nói mẹ nấu canh già vô cùng ngon hay sao? Con đang thèm muốn c.h.ế.t rồi đây."

Mẹ Lục vừa vội vừa tức nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp, kêu hai đứa cháu gái cùng Lục Giai Giai ra bên hồ.

Lục Hoa và Lục Hảo cũng cầm theo quần áo nhà mình, ba người đeo gùi rời khỏi nhà.

Lục Giai Giai đi trước mười mấy bước tình cờ quay đầu lại nhìn một cái, bóng người của mẹ Lục chợt lọt vào trong tầm mắt cô.

Mẹ cô đang đứng bên cửa nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Trong lòng Lục Giai Giai căng thẳng hẳn lên: "…"

Cô quay đầu đẩy nhanh bước chân, hai đứa cháu gái đi còn nhanh hơn cả cô.

Ba người đi đến bên sông, cái hồ này ở bên rìa thôn Tây Thủy, nói lớn không lớn nhưng nước hồ vô cùng trong, nghe người già nói bên dưới có suối nguồn, là nước thông.

Lục Giai Giai đang do dự xem nên ngồi ở đâu giặt, vừa vặn thấy bác gái cả Lục vẫy tay với cô.

"Giai Giai, ở đây có chỗ, qua đây này!"

Lục Giai Giai nâng mắt nhìn qua.

Bác gái cả Lục lớn hơn mẹ Lục ba tuổi nhưng trông lại như hơn mẹ Lục sáu, bảy tuổi, bà ta gầy nên hốc mắt hõm sâu, môi khô nứt nẻ, nếp nhăn trên trán vừa sâu vừa nhiều, nhưng đường nét gương mặt khá rộng, Lục Thảo được di truyền gương mặt này của bà ta.

"Qua bên đó đi." Lục Giai Giai hơi chần chừ rồi dẫn hai đứa cháu gái qua.

Bác gái cả Lục đang giặt quần của Lục Thảo trên núi hôm nay, chủ yếu là vì mùi nước tiểu quá khai nên chỉ có thể giặt ngay cái này.

Đợi Lục Giai Giai đi qua, bác gái cả Lục trừng mắt nhìn quần áo của cô mất vài giây.

Cô vừa mới thay đổ, mặc một cái quần âu nhỏ màu lam nhạt, bên trên là áo choàng ngắn kiểu cánh dơi, bên dưới có một chuỗi hạt châu rủ xuống trang trí, lúc đi đường còn lắc lư theo.

Tầm nhìn của bà ta chuyển đi, Lục Giai Giai từng múa nên dáng người rất tốt, cổ thiên nga thon dài xinh đẹp, càng đừng nói đến gương mặt nhỏ tinh tế đó.

Bác gái cả Lục không nhịn được mà cảm thán mẹ Lục thật biết đẻ, gen tốt từ mấy đời trước đều gom cho con gái hết.

Lục Giai Giai ngồi xổm xuống lấy quần áo và bột giặt trong gùi sau lưng mình ra.

"Sao không cầm chày theo?" Bác gái cả Lục liếc mắt nhìn.

Thời buổi này giặt quần áo đều dùng nước nhúng, thêm bột giặt sau đó dùng chày đập, Lục Giai Giai không biết giặt kiểu đó, cô bảo: "Cháu dùng tay vò là được."

"Vậy cũng mệt lắm, lát bác cho cháu mượn."

Lục Giai Giai liếc mắt nhìn cái quần trong tay bà ta, vừa cười vừa từ chối: "Không cần đâu ạ."

Bác gái cả Lục cảm giác được tầm nhìn của Lục Giai Giai cũng cười ngượng ngùng: "Giai Giai này, hôm nay cũng may có anh cả cháu cõng con bé Tiểu Thảo đó về."

"Em ấy là em họ cháu, đây cũng là chuyện nên làm thôi."

"Đúng rồi, hôm nay bác cũng muốn hỏi cháu một câu, cháu nói xem loại tình hình này của Tiểu Thảo nên làm thế nào đây?" Bác gái cả Lục khá thành thật, cả đời là nông dân chân chất không có tâm nhãn gì, cũng không thích nợ ân tình của người ta.

Nhưng loại tình huống này thật sự không phù hợp để hỏi Lục Giai Giai, bà ta hẳn nên tới nhà họ Lục tìm cha Lục và mẹ Lục bàn bạc mới phải.

Dù sao Tiết Ngạn cũng cứu Lục Giai Giai hai lần, trong thôn đã có rất nhiều lời đàm tiếu, hơn nữa cô còn là một cô gái chưa lấy chồng, thật sự không tiện đưa ra ý kiến gì về chuyện của Lục Thảo.

Lục Giai Giai biết bác gái cả Lục không có ý gì xấu, mới uyển chuyển đáp: "Bác gái, đợi ăn cơm trưa xong, bác có thể tới nhà cháu bàn bạc với mẹ cháu, xem có cách gì ứng phó gì không."

Nói xong cô lại cúi đầu vò quần áo của mình, bác gái cả Lục cũng phát hiện ra câu hỏi vừa rồi của mình có hơi không phù hợp mới cười ngại ngùng, cúi đầu giặt quần áo tiếp.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.