Thập Niên: Nữ Phụ Cầm Kịch Bản Pháo Hôi - Chương 67
Cập nhật lúc: 07/09/2025 16:07
Chỉ dựa vào dáng vẻ của Lục Giai Giai, gả vào thành phố làm bà lớn cũng thừa sức ấy chứ.
Dưới sự ủng hộ của người nhà, các chàng trai trẻ đỏ mặt tưng bừng chạy qua đăng ký, thậm chí còn không dám thở mạnh một hơi nào, chỉ sợ để lại ấn tượng không tốt cho Lục Giai Giai.
Người xếp thứ năm chính là ông con Triệu Xã Hội ở trong thôn, Lục Giai Giai biết anh ta, từ nhỏ đã thích đánh nhau, ba năm trước từng được nguyên chủ cứu, từ đó về sau thích luôn nguyên chủ.
Trong khoảng thời gian nguyên chủ theo đuổi Châu Văn Thanh, anh ta có chạy tới uy h.i.ế.p Châu Văn Thanh nhưng bị nguyên chủ biết được, trực tiếp chửi Triệu Xã Hội đến tối tăm mặt mũi, cũng uy h.i.ế.p anh ta nếu còn dám quấn lấy cô ta nữa thì cô ta sẽ tới huyện báo cáo anh ta tội lưu manh.
Triệu Xã Hội bị chửi cũng bực mình, vừa vặn đúng lúc xưởng sắt thép trong trấn tuyển công nhân, không ngờ thật sự tuyển luôn Triệu Xã Hội này vào làm, biến thành người ăn được lương thực hàng hóa.
Lục Giai Giai không thể không cảm thán thế sự vô thường.
Triệu Xã Hội nhìn Lục Giai Giai trước mắt, cười ngốc lộ ra tám cái răng trắng, không hề có bộ dáng hung dữ như lúc đánh nhau chút nào.
Ngày mai thôn Tây Thủy bắt đầu thu hoạch, anh ta xin nghỉ ở xưởng, không ngờ vừa về nhà đã thấy cảnh Lục Giai Giai không còn thích Châu Văn Thanh nữa.
Anh ta lại có cơ hội rồi đây!
Triệu Xã Hội vẫn luôn nhìn chằm chằm vào gương mặt của Lục Giai Giai: "Lục Giai… đồng chí, nhà chúng tôi có tám người lớn và sáu đứa trẻ."
"Được." Lục Giai Giai viết xong thông tin, đẩy đến trước mặt anh ta: "Điểm chỉ vào đi."
Vẻ mặt của Triệu Xã Hội ngạc nhiên, giơ ngón tay cái tới: "Đồng chí Lục, chữ cô viết đẹp thật đấy."
Vẻ mặt phối với động tác giống như đang quảng cáo sống động vậy.
Lục Giai Giai: "…" Cô không cần khen thưởng.
"Đi qua bên đó nhận thịt heo là được." Lục Giai Giai ra hiệu liếc mắt nhìn về phía Tiết Ngạn.
Đăng ký rất nhanh mà thịt heo vẫn chưa chia, trên cơ bản cô đã hoàn thành việc đăng ký cho mọi người.
Ngồi nhàm chán vô vị, cô lại nhìn về phía chia thịt heo.
Con heo rừng đã được nước xối sạch vài lần nên gần như không còn vết máu, chỉ là mùi tanh hôi vẫn luôn thoảng qua không chịu tan đi, trong thùng lớn bên cạnh còn đặt dạ dày và gan heo…
Bàn tay của Tiết Ngạn cầm con d.a.o phay to nặng và sắc bén, nhưng heo rừng da dày thịt chắc, mỡ lại rất ít, ngay cả bỏ vào nồi ninh cũng phải rất lâu mới nhừ, cũng không dễ thái tí nào.
Anh mặc áo choàng ngắn tối màu, lúc hơi dùng sức vạt áo trước n.g.ự.c căng lên rất chặt, cánh tay màu đồng cổ lộ ra ngoài trong lúc duỗi ra mang theo lực đàn hồi tuyệt đối.
Mái tóc trước trán Tiết Ngạn mướt mồ hôi, con ngươi đen láy trông càng thêm nguy hiểm, Lục Giai Giai lại cảm thấy trên người anh tản ra một loại nhiệt độ, cô không thể giải thích được chỉ cảm thấy trên người anh chắc chắn khá nóng.
Lục Nghiệp Quốc chướng mắt Tiết Ngạn, xắn tay áo lên để lộ ra cánh tay rắn chắn: "Để tôi thái trước cho!"
Tiết Ngạn nghiêng đầu nhìn Lục Nghiệp Quốc, ngũ quan góc cạnh rõ ràng mang theo vẻ sắc bén vô cùng, anh không làm ra vẻ mặt đáng sợ gì cả nhưng lại khiến người cảm thấy người này vô cùng nguy hiểm, khó chơi, không dễ chọc.
Lục Nghiệp Quốc thậm chí còn cảm giác một giây sau Tiết Ngạn có thể bổ phăm con d.a.o vào người anh ta.
Anh ta cố gắng đứng thẳng lưng nhưng yết hầu chạy lên chạy xuống.
Con người Tiết Ngạn này chắc chắn có khuynh hướng bạo lực, anh ta tuyệt đối không thể để em gái ở bên người này được.
Tiết Ngạn cầm con dao, ánh mắt của Lục Nghiệp Quốc theo bản năng từ từ trợn tròn.
Vẻ mặt này thật sự có hơi giống với Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai cũng nuốt nước miếng, cô biết Tiết Ngạn là người tốt, dù sao mấy ngày trước anh chỉ cần không quan tâm không hỏi thì một cô gái đã từng sỉ nhục và xúc phạm anh như cô có thể c.h.ế.t trong núi không để lại dấu vết.
Nhưng Tiết Ngạn đã không làm thế, anh vẫn cứu cô, hơn nữa trong quỹ đạo của nguyên chủ, Tiết Ngạn vẫn cứu nguyên chủ kiêu căng và ngạo mạn.
Lục Giai Giai không hiểu, rõ ràng Tiết Ngạn lớn lên rất ưa nhìn, tại sao trông lại hung dữ như thế, là kiểu dữ vừa liếc mắt nhìn cái đã biết không dễ chọc rồi.
Thôn dân cũng không dám thở mạnh, bác gái xếp hàng đầu tiên bình thường lải nhải nhiều lời nhưng bây giờ cũng khóa chặt mồm lại.
Tiết Ngạn đột nhiên cắm phập con d.a.o lên thớt, trầm giọng bảo: "Cậu lên đi."
Sau đó anh đi qua bên cạnh, trong quá trình còn quay đầu liếc mắt nhìn Lục Giai Giai đang tỳ người vào bàn, ngẩng đầu nhìn anh.
Lục Giai Giai chớp mắt, nở nụ cười ngoan ngoãn, đôi mắt hạnh cong lên biến thành vầng trăng khuyết.
Tiết Ngạn chợt rời tầm mắt đi.
Lục Giai Giai lại quay đầu trừng mắt nhìn anh tư nhà mình, cô thì cố gắng ở trước mặt cày độ hảo cảm nhưng anh tư cô lại đang ra sức kéo chân cô.
Một loạt chuyện diễn ra chưa đến hai phút nhưng Lục Nghiệp Quốc lại cảm thấy mình như vừa mới bị đánh tơi bời xong.
Anh ta muốn thể hiện trước mặt em gái nhưng không ngờ lại bị trừng mắt nhìn.
Trong lòng Lục Nghiệp Quốc vang lên tiếng chuông cảnh báo, em gái anh ta sẽ không thích tên dã man Tiết Ngạn này thật đấy chứ?
Sao có thể như thế được, em gái anh ta tương lai phải vào thành phố hưởng phúc, Tiết Ngạn này chẳng có cái quỷ gì hết, lẽ nào em gái anh ta gả tới cả ngày phải làm việc nhà và ra đồng làm việc đồng áng hay sao?
Thế cũng không được đâu.
"Thằng tư Lục ngây ra đó làm gì, còn không mau xẻ thịt đi, nhà chúng tôi có sáu người lớn ba đứa nhỏ, còn lề mề thêm lúc nữa là thối hết thịt đó mày."
Bác gái đã thấy Tiết Ngạn tay không g.i.ế.c heo rừng nhưng chưa từng thấy Lục Nghiệp Quốc tay không bắt heo rừng bao giờ cả, vì thế khôi phục bản tính, kêu lên đầy bất mãn.
Lục Nghiệp Quốc chợt tỉnh cả người, mặt mũi sa sầm bắt đầu cắt thịt.
Khi Tiết Ngạn cắt thịt trông hoàn toàn không cần dùng sức gì, nhưng Lục Nghiệp Quốc dùng sức lại như g.i.ế.c heo nhà trước đó.
Kết quả một đao chỉ cắt ra được một lỗ.
Lục Nghiệp Quốc: "…"