Thập Niên: Nữ Phụ Cầm Kịch Bản Pháo Hôi - Chương 687
Cập nhật lúc: 09/09/2025 06:30
Ánh mắt Lục Nhị Cẩu dừng trên gương mặt trắng trẻo, trong veo của cô, giọng khàn khàn nhưng thẳng thắn:
"Em cứ chăm chỉ học hành. Anh… anh phải đi Thâm Quyến kiếm tiền rồi."
"Anh, anh nói thật sao?" Thời Vân ngơ ngác. Cả đời cô vốn được vạch sẵn đường đi: học tập chăm chỉ, thi đại học, ra trường tìm việc ổn định, rồi kết hôn sinh con dưới sự sắp đặt của cha mẹ. Yên bình, an phận, sống một đời không sóng gió.
Vậy mà sự xuất hiện của hắn, đối với cô, lại giống một nốt nhạc lạc điệu, chói tai mà khó quên. Trong n.g.ự.c thoáng dâng lên một nỗi buồn man mác không gọi tên được.
"Tại sao anh phải đi xa như thế để kiếm tiền?" Cô khẽ hỏi.
Lục Nhị Cẩu nhếch khóe môi, ánh mắt kiên định:
"Anh tới là để nói rõ với em lý do này."
"Lý do gì?"
"Anh muốn lấy em làm vợ."
"!" Đôi mắt Thời Vân mở to, sững sờ như sét đánh ngang tai.
Hắn nói tiếp, giọng chắc nịch:
"Anh biết bây giờ anh chẳng có bản lĩnh gì. Nhưng em vẫn đang đi học, đừng vì hẹn hò mà ảnh hưởng đến chuyện học tập. Đợi đến lúc em có thể yêu đương, nếu cảm thấy anh không xứng, thì nói thẳng với anh một tiếng. Anh sẽ chấp nhận."
Đầu óc Thời Vân quay cuồng. Từ bé đến giờ, chưa từng có ai dám bày tỏ với cô. Hồi tiểu học, từng có một lá thư tình màu hồng nhét trong cặp, nhưng bị cha phát hiện, ông nghiêm khắc lên án thằng bé kia, khiến từ đó chẳng còn ai dám bén mảng. Ai lỡ thích cô thì coi như tự tìm đường bị chủ nhiệm giáo dục chỉnh cho tơi bời.
Lục Nhị Cẩu nhìn cô, giọng vẫn ôn hòa một cách kỳ lạ:
"Em đừng áp lực. Anh chỉ muốn để em biết anh có ý với em. Nếu em không thích cũng không sao, nhưng ai mà biết được, sau này có khi em lại đổi ý. Anh sẽ đi kiếm tiền. Chờ khi có đủ bản lĩnh, có thể cho em một cuộc sống tốt, anh sẽ quay lại theo đuổi em."
Thời Vân vô thức siết chặt vạt váy trắng, lòng dậy lên một cảm xúc mơ hồ. Có lẽ vì cuộc sống của cô quá yên ả, nên lời tỏ tình thẳng thắn ấy lại khiến cô cảm thấy lạ lẫm. Một góc nhỏ trong tim còn bất chợt muốn thử xem, nếu yêu một người như hắn thì sẽ thế nào.
Nhưng lý trí lại kéo cô trở về. Cô lắc đầu mạnh mẽ:
"Tôi… tôi không thể hẹn hò."
"Đúng, bây giờ em nên tập trung học. Đợi đến khi có thể hẹn hò, anh sẽ quay lại tìm em."
"…"
"Anh đi đây. Em nhớ chăm học nhé!"
Hắn quay lưng đi, bóng dáng gầy gầy mà kiên định dần xa khuất. Thời Vân vẫn đứng đó, đôi mắt dõi theo, ngẩn ngơ như mất hồn.
…
Năm ngoái, Tiết Ngạn đã giao hết công việc công ty cho Tiết Thừa Thụy, còn mình thì ngày ngày cùng Lục Giai Giai rong ruổi. Sau khi mẹ mất, Lục Giai Giai từ chức, càng quý trọng từng giờ phút bên chồng hơn.
Họ bay tới biển Ê-giê du lịch. Sóng xanh trong vắt, trời hạ nắng chói chang. Lục Giai Giai mặc váy lụa mỏng đến gối, bôi một lớp kem chống nắng dày, đầu đội mũ rộng vành. Cơn gió biển thổi qua, tà áo xanh bay phấp phới. Cô khẽ kéo mũ xuống, quay đầu cười rạng rỡ với Tiết Ngạn.
Năm tháng có lưu lại dấu vết trên gương mặt, nhưng ở tuổi ngoài bốn mươi, cô vẫn trẻ trung, rạng rỡ như tuổi ba mươi. Đôi mắt lấp lánh ấy, bao năm qua vẫn được Tiết Ngạn cẩn thận chở che.
"Thế nào rồi? Chụp có đẹp không?" Lục Giai Giai vẫy tay, tạo đủ dáng.
Nhưng Tiết Ngạn chỉ mải nhìn vợ, quên cả bấm máy. Đến lúc nhớ ra thì chỉ kịp ấn đại một tấm.
Thấy chồng im lặng, cô đi nhanh tới, khẽ cau mày:
"Sao thế, chụp được chưa?"
"Ừm." Anh đáp gọn lỏn.
"…" Lục Giai Giai nửa tin nửa ngờ, vội giành lấy máy ảnh số. Bấm vài lần mới hiện ra một bức. Nhưng nắng quá gắt, màn hình phản chiếu mờ tối, chẳng nhìn rõ được gì. Cô lại xoay người ra phía mặt trời, kiên nhẫn thử tiếp.
"Tư thế này thật sự khó coi quá…"
Lục Giai Giai cúi đầu xem lại, chỉ thẳng vào màn hình, giọng không che giấu được bực bội.
"Anh nhìn xem, bóng chồng cũng lọt vào trong khung hình này. Động tác kia thì thô vụng, biểu cảm lúc em cúi đầu anh cũng chụp lại được? Còn chụp em thành lùn tịt, da thì đen thui, giống y như nông dân vừa ra đồng vậy."
Tiết Ngạn thấp giọng chống chế:
"Rất đẹp mà."
"Đẹp ở chỗ nào?" Lục Giai Giai tức đến bật cười, giơ tay nhéo tai anh một cái.
Đúng lúc ấy, phía xa vang lên tiếng cười ha hả. Lục Giai Giai quay đầu, thấy hai người đàn ông ngoại quốc, bọn họ dùng tiếng Anh nói với nhau:
"People in Eastern countries are really afraid of their wives." (Người phương Đông thật sự sợ vợ.)