Thập Niên: Nữ Phụ Cầm Kịch Bản Pháo Hôi - Chương 696

Cập nhật lúc: 09/09/2025 06:31

Bà lại ho dồn dập, hơi thở đứt quãng, Thời Vân vội gọi bác sĩ.

Đêm xuống, bà nằm trên giường bệnh, nhìn con gái cúi đầu lặng lẽ bên cạnh, giọng run rẩy:

"Tiểu Vân… con thề với mẹ đi. Sau này tuyệt đối không được gặp lại thằng Nhị Cẩu ấy nữa."

Ngón tay Thời Vân siết chặt, cô im lặng. Không thể nói dối, cũng chẳng nỡ phản bội con tim.

"Từ bao giờ con lại bướng bỉnh thế này?!" Mẹ Thời gằn giọng. "Có phải nó dạy con chống lại mẹ không?"

"Không phải!"

"Không phải sao?" Bà nghẹn ngào. "Con nhìn mình bây giờ xem, chẳng còn ngoan ngoãn, chẳng còn hiểu chuyện. Con muốn mẹ tức c.h.ế.t mới vừa lòng phải không? Mẹ đã nằm trên giường bệnh rồi, chỉ cần con chia tay nó thôi, mà con cũng không chịu. Trong mắt con, thằng du côn đó quan trọng hơn cả mẹ sao?"

Thời Vân khịt mũi, nước mắt tí tách rơi xuống lòng bàn tay.

Mẹ Thời lên cơn, hơi thở gấp gáp. Trước khi kịp hít thuốc, bà nắm c.h.ặ.t t.a.y con gái, giọng đứt quãng:

“Con nói đi… con còn… khụ… qua lại với thằng du côn đó không? Nếu con không nói… mẹ không chữa nữa…”

“Mẹ!” Đôi mắt Thời Vân đỏ hoe, nhìn thấy mẹ thở dốc dữ dội, cô vội òa lên:

“Con không qua lại nữa, con với anh ấy… đã không còn bên nhau nữa rồi!”

Nói xong, cô ngồi ngây dại rất lâu. Gần đây mẹ cứ kè kè bên cạnh, sợ cô lại bị “lừa” đi mất.

Ở Thâm Quyến, điện thoại thông minh đã có, nhưng đắt đỏ quá, người dân đa phần vẫn gọi ở bốt điện thoại, vài hào một cuộc. Lục Trung Toàn cắn răng mua được chiếc điện thoại, nhưng vẫn chẳng tìm cách nào liên lạc với Thời Vân.

Còn Thời Vân thì bế tắc, kẹt giữa một bên là tình cảm với Trung Toàn, một bên là cha mẹ quản thúc, bị dày vò đến gần như sụp đổ.

Trước khi lên đường đi ngoại khóa, cô gọi điện cho anh:

“Lục Trung Toàn, em phải đi hoạt động ngoại khóa. Trong thời gian này… em muốn suy nghĩ kỹ về chuyện giữa chúng ta. Anh… để em nghĩ từ từ.”

Cúp máy, cô ôm lấy vai, ngồi xổm trên đất, khóc đến run người.

Trường thuê một chiếc xe buýt cũ. Trước khi xe chạy, cô giáo nhìn thấy tài xế ngáp ngắn ngáp dài, liền nhắc:

“Tài xế Vương, ông không sao chứ? Trên xe toàn sinh viên, đừng để xảy ra chuyện.”

Tài xế Vương cười gượng, giọng mệt mỏi:

“Cô yên tâm, tôi lái xe sáu bảy năm rồi. Nhắm mắt cũng không xảy ra chuyện gì đâu.”

Thời Vân lên xe, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa kính. Đây là chuyến đi ngoại khóa lên núi, sáng đi tối về.

Xe càng chạy càng vào sâu, đường núi gập ghềnh, khúc khuỷu. Tài xế Vương vốn chở hàng suốt đêm, chưa kịp nghỉ ngơi, nay lại nhận thêm chuyến. Chẳng mấy chốc, mí mắt ông ta díp lại.

Đúng lúc xe rẽ cua, ông ngủ gật, chiếc xe loạng choạng lao thẳng xuống vực.

Sinh viên trong xe hét thất thanh, thân thể đập loạn xạ vào ghế và cửa kính. Xe lăn lộn hai vòng rồi rơi bịch xuống sườn núi. Núi dốc đứng, may mà chỉ sâu năm, sáu mét, nhưng đất đá bị chấn động tràn xuống rào rào.

Không ai cài dây an toàn, nhiều sinh viên bị hất bay, ngã sõng soài dưới đất, m.á.u me loang lổ. Có kẻ bất tỉnh không rõ sống chết.

Cùng lúc đó, Lục Trung Toàn lái xe lên núi, lòng dạ nóng như lửa đốt. Anh tìm đến tận trường, mới biết Thời Vân đi hoạt động ngoại khóa. Anh lập tức dò đường mà phóng thẳng lên núi.

Nhưng càng tìm càng tuyệt vọng, chạy đến tận đỉnh vẫn chẳng thấy bóng dáng xe buýt đâu. Anh buộc phải quay đầu, trong lòng thầm tự nhủ: cho dù có gặp lại Thời Vân, hai người còn có thể nói được gì đây?

Xe chầm chậm xuống núi, ánh mắt anh dõi quanh trong phiền muộn. Chợt, ở một lối rẽ hẻo lánh, có dấu bánh xe hằn in rõ rệt.

Anh cau mày, thầm đoán: “Con đường này… chắc là hướng đoàn Thời Vân đi.”

Chiếc xe anh vừa mua, sáng loáng quá, nếu chạy vào đây sẽ dễ bị phát hiện. Huống hồ, giờ Thời Vân cũng chẳng muốn gặp anh.

Anh bật lửa, lấy điếu thuốc ngậm lên môi, nhưng nghĩ đến việc cô ghét mùi này, lại vội dập tắt.

Anh vò đầu, cầm điện thoại báo nghỉ làm một hôm, rồi ném mạnh chiếc máy lên ghế phụ.

“Mẹ kiếp! Cả đời này lão tử thật sự bị em nắm trong tay rồi!”

Anh vốn định lái thẳng, nhưng lòng cứ bồn chồn. Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định xuống xe, rẽ vào con đường nhỏ kia. Cho dù không gặp được Thời Vân, ít nhất cũng coi như đi giải sầu.

Nào ngờ, ngay lúc ấy, vụ tai nạn thảm khốc đã xảy ra.

Chiếc xe buýt nát bươm dưới chân núi, sinh viên la hét, kêu khóc, m.á.u và bụi đất hòa lẫn, cảnh tượng hỗn loạn đến rợn người.

Máu từ sau đầu Thời Vân không ngừng chảy, từng dòng đỏ tươi loang xuống mái tóc đen, dính bết sau gáy. Trên người cô đầy rẫy thương tích, môi cũng rách toạc, gương mặt vốn trắng trẻo giờ trắng bệch như sáp.

Trong chiếc xe buýt biến dạng, không gian chật hẹp đến nghẹt thở. Bên cạnh cô là một nữ sinh bị nhốt chung, hoảng sợ đến mức khóc òa, run rẩy gọi: "Thời Vân… Thời Vân, cậu có nghe thấy không?" Cô ấy không dám chạm vào Thời Vân, chỉ biết khóc nức nở.

Toàn thân Thời Vân đau đớn, nhiều chỗ tê liệt đến mức chẳng còn cảm giác. Đặc biệt là sau gáy, chỉ cần hơi nhúc nhích liền đau nhói đến muốn nôn. Cô gắng gượng hé mắt, ánh sáng lọt vào chỉ thấy khung sắt méo mó ép sát, ép họ vào một góc tam giác nhỏ hẹp.

Bên ngoài là rừng núi hoang vu, cây cối rậm rạp đến mức ánh mặt trời oi ả cũng chẳng chiếu nổi vào. Thời Vân thấy mình lạnh run, lạnh đến tận xương. Ý nghĩ c.h.ế.t chóc lướt qua. Có phải… cô sắp không qua khỏi rồi sao?

Trong đầu cô thoáng hiện cha mẹ, rồi đến Lục Trung Toàn. Cô chưa từng cho anh một câu trả lời rõ ràng, chưa từng cho chính mình một đáp án.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.