Thập Niên: Nữ Phụ Cầm Kịch Bản Pháo Hôi - Chương 700
Cập nhật lúc: 09/09/2025 06:31
Điện thoại bị cắt ngang, tiếng gọi của Thời Vân vang vọng khắp phòng: "Giai Giai! Giai Giai!" Bàn tay nắm chặt ống nghe đến run lên, nước mắt tuôn như mưa.
Trong suốt hai ngày liền, Thời Vân như người mất hồn, vừa khóc vừa thất thần. Sau đó, cô ta vẫn thường ghé bệnh viện, đứng ngoài tấm kính nhìn vào bóng dáng Lục Giai Giai, nhưng nỗi đau đã bớt đi, thay vào đó là sự bình thản khó tả.
Nửa năm sau, Thời Vân bất ngờ mang thai. Tuổi tác không còn nhỏ, Lục Trung Toàn lo lắng cực độ, khuyên ngăn nhiều lần, nhưng cô ta vẫn kiên quyết giữ đứa bé.
Một năm sau, Thời Vân sinh được một con trai, ôm đứa trẻ vào lòng, nước mắt rơi lăn dài. Cô ta thầm nghĩ: "Giai Giai, giờ thì con có thể yên lòng rồi…"
Người thân lần lượt rời bỏ, ngay cả Trương Thục Vân cũng ra đi. Chẳng bao lâu, cơ thể Lục Giai Giai bắt đầu suy yếu. Những liệu pháp điều trị ở bệnh viện quá đau đớn, cô không còn muốn giày vò chính mình nữa, chọn cách điều trị bảo thủ, chờ thời gian trôi qua.
Năm 2003, cô thường xuyên chìm trong cơn buồn ngủ. Tiết Ngạn vẫn ngồi cạnh, đọc sách bên tai, giọng đều đều như gió sớm. Nhưng mới nghe được đôi ba câu, cô lại lịm đi.
Thời gian đó, việc làm ăn của Tiết Thừa Thụy ngày càng phất lên. Khoa học công nghệ phát triển, tấm ảnh trăm ngày của cậu bị cộng đồng mạng khui ra. Không ngờ, người khiến dư luận chú ý nhất lại là cha mẹ cậu.
"Cha mẹ tổng giám đốc Tiết đúng là trời sinh một đôi, mẹ còn đẹp hơn cả minh tinh, cha lại cao lớn lạnh lùng."
"Đúng đó, nhìn ảnh thôi đã thấy khí chất rồi. Tại sao họ không debut?"
"Nghe nói mẹ từng là phiên dịch viên quốc gia, hay xuất hiện trên tivi trước đây."
Tin tức lan khắp nơi. Khi Thời Vân tình cờ thấy bức ảnh đó, bàn tay cứng ngắc, cả người run lên từng chập, nước mắt tuôn rơi không kìm được.
Đứa con trai mười tuổi thấy mẹ khóc òa, vội lao đến ôm lấy: "Mẹ ơi, sao mẹ lại khóc?"
"Không sao… mẹ không sao." Thời Vân lau nước mắt, giọng run nhưng ánh mắt sáng rực: "Mẹ vui… vì đây không phải mơ."
Lục Giai Giai rời đi rất lặng lẽ. Buổi sáng cô còn ăn một bát cháo, đến trưa thì nhắm mắt xuôi tay.
Tiết Ngạn chẳng nói một lời, chỉ lặng lẽ lo tang sự cho vợ, chọn mộ phần. Một tháng sau, vào một buổi sáng, anh ôm ảnh cưới của hai người mà thiếp đi trên giường.
Cùng lúc đó, cơ thể trẻ trung của Lục Giai Giai trong bệnh viện ngừng thở, linh hồn quay về năm 1974.
Cô gái trẻ bị rắn cắn, sợ hãi nhắm chặt mắt. Khi mở mắt ra, đã thấy một người đàn ông ngồi xổm cạnh bên.
Ánh mắt giao nhau, Lục Giai Giai run rẩy, vội túm lấy áo anh, thổn thức: "Đừng đi… cứu tôi…"
Những linh hồn từng trải qua sinh tử vốn đã có sợi dây ràng buộc vô hình. Tình yêu ấy, chỉ có thể ngày càng sâu, ngày càng khắc cốt ghi tâm.
Tôn Thành Trúc từng nói: “Cô gái mà tôi yêu sẽ không bao giờ thuộc về tôi.”
Anh đi bộ đội ba năm, ba năm gió sương, không hề nao núng trước tiếng súng, vẫn kiên định thực hiện lời thề bảo vệ non sông. Thế nhưng, cứ mỗi lần về quê, đứng trước cánh cửa nhà mình, n.g.ự.c anh lại dâng lên một nỗi nghẹn ngào khó tả, vừa thấp thỏm vừa nặng trĩu.
"Ối chà, Thành Trúc về rồi à? Sao cứ đứng ngẩn ra thế, không vào nhà đi?" – người hàng xóm đi chợ về, tay xách rổ rau, cười nói.
Ba năm trong quân ngũ, ngay cả cái c.h.ế.t anh còn chẳng mảy may sợ hãi, vậy mà giờ đây anh lại nở một nụ cười khổ: "Cháu không mang chìa khóa."
"Chắc mẹ cậu đi đâu đó, lát nữa về thôi. Vào nhà tôi ngồi uống chén nước đã."
"Thôi, để cháu đứng đây, kẻo lát nữa mẹ về không thấy."
Khoảng một giờ sau, mẹ anh trở về, thấy con trai thì mừng rỡ: "Trúc à, con về rồi! Mẹ đợi con mấy ngày liền."
Bà hấp tấp mở cửa, tay chân luống cuống thu dọn hành lý cho anh. Cửa vừa khép lại, bà đã lôi trong túi ra một xấp ảnh, trải đầy bàn: "Thành Trúc, đừng làm lính nữa, mẹ ăn ngủ không yên. Đây, mấy cô gái mẹ tìm cho con, ai cũng tốt cả. Cô này là con gái trưởng khoa, gia đình tử tế. Còn cô này, bố mẹ đều là giáo viên cấp ba…"
Tôn Thành Trúc đặt hành lý xuống, lấy quà trong túi ra: "Mẹ, chuyện này con chưa nghĩ tới. Đây là khăn quàng lông cừu, một cái cho mẹ, một cái cho cha. Trời lạnh, đeo vào ấm lắm."
"Ai thèm khăn quàng cổ của con!" Nét hiền hòa trên mặt bà lập tức biến mất, giọng cao hẳn: "Có phải con vẫn nhớ con nhỏ kia không? Nó có gì hơn mấy đứa này? Con nhìn đi, có cô nào kém đâu!"
"Trong lòng con đã có người, không muốn lỡ dở con gái nhà người ta."