Thập Niên: Nữ Phụ Cầm Kịch Bản Pháo Hôi - Chương 703
Cập nhật lúc: 09/09/2025 06:31
Nhưng lần đầu tiên, cả học viện phải ngoái nhìn là khi cô đứng trên sân khấu trong một cuộc thi quy mô lớn, với thành tích xuất sắc gần như tuyệt đối. Nữ sinh bình dị ấy, đứng trong ánh đèn, chậm rãi nói về luật pháp quốc gia, giọng trong trẻo, vững vàng. Cả người cô tỏa ra sự tự tin hiếm có, đẹp đến mức khiến người ta phải rung động.
Bạn cùng phòng nhìn cô đầy ngưỡng mộ, đôi mắt sáng rực: "Lục Hảo, cậu giỏi quá! Nhiều nội dung như vậy mà cậu học thuộc hết, lại chỉ kém chút xíu nữa là đạt điểm tuyệt đối."
Lục Hảo mỉm cười hiền hòa: "Rất đơn giản thôi, học có quy luật cả. Ngày mai lúc đọc bài buổi sáng, tớ có thể gọi cậu cùng học."
"Được, được! Lục Hảo, cậu thật sự dịu dàng quá mức!"
Bạn bè quanh cô ngày càng nhiều. Cô không quá nhiệt tình, cũng chẳng xa cách. Giúp đỡ có chừng mực, cư xử nhã nhặn, để người ta vừa cảm kích vừa không thấy phiền.
Một tháng sau, gió mùa về, trời se lạnh. Lục Hảo thấy trong người khó chịu, trán nóng hầm hập. Cô ngồi nghỉ bên ghế đá, lúc đứng lên lại vô tình làm rơi sổ ghi chép xuống bụi cỏ. Trong sổ ấy, cô đã viết bao điều tâm đắc, đối với cô vô cùng quan trọng.
Một nam sinh đi ngang qua nhặt được, nhìn thấy tên "Lục Hảo – Học viện Luật" ghi trên bìa, buổi chiều liền tìm tới.
Lúc đó, Lục Hảo đã uống thuốc, người đỡ hơn, chuẩn bị quay lại lớp thì tìm mãi không thấy quyển sổ. Cô sốt ruột đứng lên, lục lọi khắp nơi mà chẳng được. Đúng lúc ấy, có nữ sinh chạy vào báo: "Lục Hảo, có phải cậu mất vở không? Ngoài kia có nam sinh tên Dương Phương Kiến đến trả."
"Thật sao? Cảm ơn nhiều!" Cô lập tức đi ra.
Ở hành lang, ánh mắt Lục Hảo dừng lại nơi quyển sổ màu đen trên tay một nam sinh cao lớn, khoảng mét tám lăm, mày rậm mắt sáng. Cô bước tới, giọng lễ độ: "Xin chào, tôi là Lục Hảo, hình như quyển sổ anh cầm là của tôi."
Dương Phương Kiến quay lại, cười nhẹ, đưa quyển sổ: "Không sai đâu, trên bìa có ghi tên và học viện."
"Vậy cảm ơn anh."
"Không cần cảm ơn, đây là việc nên làm thôi." Anh thoáng dừng lại rồi nói: "Chiều nay tôi còn có tiết, xin phép đi trước."
Lục Hảo gật đầu, cũng không giữ lại.
Bạn cùng phòng tò mò ghé sát thì thầm khi người kia đã rời đi: "Cậu thấy không, Dương Phương Kiến kia trông không tệ chút nào."
Lục Hảo bật cười: "Thích thì cậu theo đi."
"Thôi bỏ, trai đẹp để ngắm thôi, đụng vào phiền lắm."
Ba tháng sau, bạn cùng phòng lại len lén ghé tai: "Này, cậu còn nhớ nam sinh nhặt sổ của cậu không?"
"Sao vậy?" Lục Hảo vẫn đang đọc sách, khẽ nhướn mày.
"Nghe nói anh ta đi hẹn hò hai lần rồi, nhưng đều không thành. Tớ thấy anh ta hình như đa tình lắm."
Lục Hảo im lặng, lật tiếp trang sách, không đáp.
Bạn cùng phòng tiếp tục lải nhải: "Lục Hảo, cậu là thủ khoa của học viện, sắp tới còn phải nhận thưởng trước toàn trường. Cậu không định mua bộ quần áo mới sao?"
"Không cần đâu. Bộ tớ đang mặc cũng ổn rồi." Cô bình thản trả lời, ngón tay nhẹ nhàng lật trang sách, ánh mắt vẫn sáng và bình yên như cũ.
Hội trường hôm ấy treo băng rôn đỏ rực, hàng chữ vàng chói lóa: Trao thưởng hạng nhất học viện. Rất nhiều sinh viên ưu tú ngồi ngay ngắn dưới khán đài. Trong đám đông, ánh mắt Dương Phương Kiến vô tình dừng lại ở Lục Hảo, đôi mắt anh khẽ xao động.
Trong ký túc xá, anh từng dò hỏi về cô. Bạn cùng phòng nói với vẻ ngưỡng mộ:
"Lục Hảo hả? Bạn gái tôi học cùng viện với cô ấy. Nghe bảo tính nết cực chăm chỉ, lại gọn gàng, chuyện gì cũng đâu ra đấy. Sách vở thẳng thớm, quần áo chăn màn gấp vuông vức như khối gạch. Cũng chẳng hiểu cô ấy đào đâu ra thời gian mà làm được tất cả như thế."
Ngày hôm sau, trong căn-tin, Lục Hảo vừa ngồi xuống thì bắt gặp Dương Phương Kiến. Anh thản nhiên ngồi đối diện, mở lời:
"Lục Hảo phải không? Cô còn nhớ tôi chứ? Tôi là Dương Phương Kiến, mấy tháng trước cô làm rơi sổ tay, chính tôi nhặt và trả lại."
Gương mặt anh khiến ký ức cô bừng sáng. Lục Hảo thoáng sững người rồi gật đầu:
"Hóa ra là anh, lần trước tôi còn chưa kịp cảm ơn. Anh còn muốn ăn gì không, tôi đi gọi thêm."
"Không cần." Anh cười, đưa tay gãi đầu, nét thật thà: "Thật ra lần này tôi chỉ muốn làm quen với cô."
Lục Hảo khẽ nghiêng đầu, thoáng lúng túng. Là người trưởng thành, cô hiểu ý anh, nhưng chưa từng biết cách đối diện chuyện này. Môi khẽ run run, cô nói nhỏ:
"Xin lỗi… tôi chỉ muốn chuyên tâm học hành."
"Tôi biết." Dương Phương Kiến mỉm cười, "Nhưng tôi cũng chỉ muốn học cùng cô, tiến bộ cùng cô thôi."
Từ hôm ấy, anh như chiếc bóng bên đời cô: sáng sớm gọi cơm, xách nước, ngày lễ tết mua tặng vài món quà nhỏ. Những việc tưởng chừng nhỏ nhặt ấy lại khiến Lục Hảo bối rối.
Tuổi thơ thiếu thốn tình thương khiến trái tim cô dễ rung động bởi những điều giản dị. Nhưng lý trí nhắc nhở: một người con trai như anh, sao lại dễ dàng thật lòng với cô được?
Có lần anh nửa đùa nửa thật:
"Lục Hảo, em khó theo đuổi thật đấy. Tôi theo em nửa năm rồi, từ mùa đông sang mùa hè, mà em vẫn chưa động lòng."
Cô nghiêm túc đáp:
"Dương Phương Kiến, anh đừng theo đuổi tôi. Tôi chỉ muốn chăm chỉ học."
Anh thở dài, giọng bất lực:
"Biết làm sao được, ai bảo tôi thích em."
Lục Hảo không đáp. Cô không nhìn thấu lòng anh, nhưng cũng tự trách mình nghĩ ngợi quá nhiều. Ngay cả bạn cùng phòng cũng bảo:
"Ban đầu tôi tưởng anh ta chỉ đùa, nào ngờ kiên trì lâu thế, lại dịu dàng quan tâm như vậy. Cậu cũng rung động rồi phải không?"
Đêm đó, Lục Hảo nằm trên giường, trở mình liên tục. Cô không thể phủ nhận trái tim mình đã gợn sóng, nhưng quá khứ và tính cách khép kín khiến cô không dám bước ra thêm một bước.
Mùa hè nắng như thiêu. Lục Hảo ôm phích đi lấy nước, Dương Phương Kiến lập tức theo sau:
"Để tôi giúp em."
"Không cần, tôi tự làm được. Sau này anh đừng đi theo tôi nữa." Cô lạnh lùng giấu phích nước ra sau lưng.
Động tác quá mạnh, chiếc phích nghiêng đổ. Nước sôi b.ắ.n tung tóe, chân Lục Hảo bỏng rát, lập tức sưng đỏ. Vài giọt nước tạt sang Dương Phương Kiến, nhưng anh chẳng bận tâm. Anh lao tới, cõng cô chạy thẳng về phòng y tế.