Thập Niên: Nữ Phụ Cầm Kịch Bản Pháo Hôi - Chương 79
Cập nhật lúc: 07/09/2025 16:08
Lục Giai Giai nói tiếp:
"Trí thức Châu, anh vừa bị say nắng, nước của mọi người đã hết sạch. Cũng may tôi còn dư ít nước đậu xanh, nhờ đó mới kịp cứu anh."
Châu Văn Thanh sặc đến đau cả mũi, dụi mắt một hồi mới thấy rõ người, giọng yếu ớt:
"Cảm ơn."
Làm việc ngoài đồng mấy ngày liền, Châu Văn Thanh càng nhận ra Lục Giai Giai đối với anh quan trọng thế nào, lúc này cố gắng làm ra vẻ dịu dàng.
"Cảm ơn thì khỏi." Lục Giai Giai cũng cười, giọng trong trẻo:
"Không biết trí thức Châu định cảm ơn thế nào nhỉ? Để tôi đoán thử nhé… có phải anh định đưa tôi mười đồng để trả ơn cứu mạng không?"
Bà con: "…"
Châu Văn Thanh: "…"
Cô gái nhỏ trước mắt xinh xắn, đôi mắt long lanh chớp chớp, nói lời đó mà chẳng có chút dáng vẻ con buôn nào.
"Hay tôi đoán sai rồi?" Lục Giai Giai làm bộ ngại ngùng:
"Tôi chỉ nói chơi thôi, anh đừng để bụng. Dù sao cũng chẳng đáng nhiều tiền như vậy đâu."
Bà con: "…"
Cái gì mà không đáng nhiều tiền? Ý chỉ ai kia hả? Thêm cái tên vào thì rõ hơn chứ!
Lục Giai Giai cất bình gốm vào giỏ, đứng thẳng dậy. Khóe mắt liếc qua Châu Văn Thanh thấy anh còn ngơ ngác, cô lạnh mặt, hất tóc đuôi ngựa bỏ đi.
Châu Văn Thanh, ngày dài tháng rộng, đây mới chỉ là khởi đầu thôi.
Bà con chứng kiến cảnh ấy, ai nấy đều hiểu rõ: Lục Giai Giai đã chẳng còn chút tình cảm nào với Châu Văn Thanh, thậm chí trong lòng còn oán giận.
Họ nhìn hắn đầu tóc ướt nhẹp, chỉ biết lắc đầu thở dài.
Ngược lại, Trương Đào thì mừng thầm: Cô út không ưa Châu Văn Thanh, vậy cơ hội của mình chẳng phải càng lớn hơn sao?
…
Phía bên kia, Tiết Ngạn vừa thoáng nhìn đã đoán được ai tìm tới.
Chưa kịp mở miệng, Lục Thảo đã nhanh nhảu:
"Tôi biết con heo rừng hôm qua là do anh giết."
Tiết Ngạn im lặng, ánh mắt hẹp dài đen như mực, nhìn chằm chằm vào cô ta. Trong ánh mắt ấy có chút âm u, khiến người ta lạnh sống lưng.
Trái tim Lục Thảo đập thình thịch, cô ta lùi một bước, sợ anh biết mình không muốn gả cho anh sẽ nổi khùng.
Một cơn gió thổi qua, mang theo giọng trầm thấp của Tiết Ngạn:
"Cô muốn nói gì?"
Lục Thảo lấy lại bình tĩnh, hất cằm nói lớn:
"Tôi biết con heo rừng đó là do anh giết, nhưng nói cho rõ, cho dù anh không ra tay thì tôi cũng chẳng sao cả. Vậy nên, tuyệt đối không tính là anh đã cứu tôi! Hơn nữa, hôm qua mẹ tôi còn đem một con cá sang tặng nhà các anh, nói đi nói lại thì vẫn là nhà họ Tiết được lợi."
Ngọn gió thổi qua, lọn tóc trước trán Tiết Ngạn bay phất phơ. Anh nhíu mày, như chẳng hiểu nổi lời cô ta nói:
"Hôm qua nhà cô có mang cá sang, tôi cũng không có ở nhà. Trưa nay tôi sẽ đem trả lại."
Còn muốn trả lại? Lẽ nào anh ta còn định nhân cơ hội mà dây dưa?
Lục Thảo nóng ruột, vội vàng cao giọng:
"Tôi nói cho anh biết, giữa hai nhà chúng ta đã sòng phẳng rồi!"
Lời ấy vừa dứt, Tiết Ngạn đã hiểu ra ý tứ của cô ta.
"Tôi không bao giờ lấy anh đâu, anh đừng có mơ mà tới nhà tôi cầu hôn!" Lục Thảo ưỡn ngực, vừa thở hổn hển vừa đắc ý.
Cô ta dùng ngón tay xoắn lấy lọn tóc của mình, chậm rãi nói tiếp:
"Tôi biết nhà các anh khó cưới vợ, còn tôi bây giờ lại là bé Phúc trong thôn, chắc chắn các anh có suy nghĩ kia. Nhưng tôi nói rõ, hôm qua tuyệt đối không tính là anh đã cứu tôi. Dù có cứu thì cũng không thể dựa theo mấy cái quy tắc xưa cũ. Đó đều là tư tưởng phong kiến lạc hậu! Nếu các anh cố tình làm càn, tôi sẽ lên thị trấn tố cáo!"
Đúng lúc này, dưới gốc cây gần đó, Lục Giai Giai xách giỏ bước tới, định lặng lẽ lấy lại cái siêu nước. Nhưng nghe loáng thoáng giọng nói vang lên từ xa, cô liền đổi ý, nhẹ nhàng đặt giỏ xuống, trốn sau gốc cây, vừa vặn nghe rõ toàn bộ màn “hùng hồn” của Lục Thảo.
Trong lòng Giai Giai thở dài — không hiểu sao Lục Thảo và nguyên chủ lại giống nhau đến thế, ngay cả cách uy h.i.ế.p Tiết Ngạn cũng gần như một khuôn.
Không lấy thì thôi, cớ sao phải sỉ nhục ân nhân cứu mạng của mình?
Cô nuốt nước bọt, ngón tay bám chặt vỏ cây, cẩn thận nhón người nhìn sang.
Tiết Ngạn đưa lưng về phía cô, còn Lục Thảo đối diện, gương mặt hiện rõ trong tầm mắt. Cái mũi vểnh ngược, khóe miệng nhếch lên, đôi tay lại ve vuốt mái tóc tết thành b.í.m to — cái dáng điệu ấy giống nguyên chủ đến sáu, bảy phần.