Thập Niên: Sỹ Quan Mạnh Nhất Bị Mỹ Nhân Mạt Thế Nắm Thóp - Chương 24: Vị Trí Được Cơ Cấu Sẵn Trong Truyền Thuyết
Cập nhật lúc: 05/12/2025 02:04
"Bạn học của chị có cách, thỏ hoang bắt trên núi đấy!"
Đường Niệm Niệm giải thích qua loa cho có lệ, trong lòng có chút lấn cấn. Cô vốn là kẻ vô lương tâm, dạo gần đây cứ liên tục làm việc tốt, thiết lập nhân vật sắp sụp đổ đến nơi rồi.
"Chị Hai, chị biết săn thú sao?"
Đường Lục Cân càng ngạc nhiên hơn, trong ấn tượng của cô bé, chị Hai chẳng biết làm việc gì sất, thế mà lại biết săn thú?
"Ừ."
Đường Niệm Niệm lười giải thích thêm, nhét hết đồ đạc sang, rồi nói: "Em kiếm giúp chị ít tài liệu học tập, chị muốn ôn thi."
"Được ạ."
Đường Lục Cân nhận lời.
"Lục Cân, chị gái cậu đến thăm cậu à!"
Có mấy nữ sinh đi tới, tò mò đ.á.n.h giá Đường Niệm Niệm.
"Ừ, chị ấy đến đưa đồ cho tôi."
Đường Lục Cân ngữ khí nhàn nhạt. Tính tình cô bé có chút nội hướng, nhưng lại rất có chủ kiến, ít qua lại với các bạn trong lớp.
Bởi vì phần lớn học sinh trong lớp là người thành phố, gia đình cán bộ công nhân viên chức, điều kiện rất tốt. Cô bé là dân nông thôn, chơi không hợp với bọn họ.
"Chào chị, chị buộc tóc đẹp thật đấy."
Có một nữ sinh da trắng nõn tỏ ra rất hứng thú với kiểu tóc đuôi ngựa cao của Đường Niệm Niệm. Nữ sinh này mặc áo khoác kẻ sọc đỏ đen, thắt khăn voan đỏ, trên cổ tay còn đeo đồng hồ, quần vải nhung kẻ, chân đi giày da bò.
Cả bộ trang phục này phải hơn hai trăm tệ, riêng cái đồng hồ kia đã phải một trăm năm sáu chục rồi.
"Buộc đại thôi."
Đường Niệm Niệm không thích giao du, cũng chẳng tỏ ra nhiệt tình mấy với nữ sinh này, chuẩn bị rời đi.
"Chị Hai, để em tiễn chị ra ngoài."
"Không cần!"
Đường Niệm Niệm ngữ khí cứng nhắc, cô không quen kiểu chị em tình thâm, đẩy Đường Lục Cân trở lại rồi sải bước đi thẳng.
Đường Lục Cân cười cười, chị Hai thật sự thay đổi rất nhiều, cô bé càng thích chị Hai của hiện tại hơn.
Chỉ là sao chị Hai đột nhiên lại có nhiều tiền thế nhỉ? Chắc chắn không phải bà nội cho rồi, bà già không hào phóng thế đâu, cùng lắm chỉ cho một hào hai hào thôi.
Hách Ngọc Hoa có chút không vui. Mẹ cô ta là chủ nhiệm Hợp tác xã mua bán, cha là cán bộ nhà máy dệt bông, gia cảnh trong thành phố cũng được tính là khá giả, bạn bè trong lớp đều nịnh bợ cô ta. Đường Lục Cân là dân quê, chị gái nó cũng là gái quê, dựa vào đâu mà chảnh chọe như thế?
"Đường Lục Cân, chị gái cậu tính tình lớn thật đấy!"
Hách Ngọc Hoa tức giận nói.
"Ừ, chị ấy từ nhỏ tính tình đã lớn rồi."
Đường Lục Cân nói rất thành khẩn, sự thật đúng là như vậy.
Chị Hai từ nhỏ đã được ông nội cưng chiều, tính tình lớn là chuyện bình thường. Nhưng chị Hai chưa bao giờ bắt nạt người khác, chỉ là hay dở chút tính khí con nít thôi.
Hách Ngọc Hoa nghẹn lời, sa sầm mặt mày, trong n.g.ự.c như có cục tức chặn lại, muốn mắng nhưng lại chẳng biết mắng cái gì.
Đường Lục Cân xách đồ đi mất. Có túi gạo này, tháng này cô bé có thể ăn ngon hơn một chút, còn có thể mua thêm phần thức ăn mặn ở nhà ăn tập thể.
"Ngọc Hoa, đừng thèm chấp bọn họ, dân quê mùa có gì đặc biệt đâu, tốt nghiệp xong cũng phải về quê cuốc đất thôi!" Một nữ sinh khác nịnh nọt nói.
"Hừ, mệt c.h.ế.t bọn họ, ba mẹ tớ bảo chờ tớ tốt nghiệp xong, Hợp tác xã mua bán với nhà máy dệt bông tùy ý tớ chọn. Chị gái tớ cũng đã được sắp xếp vào nhà máy dệt rồi, thứ tư tuần sau thi tuyển công nhân, chị tớ chắc chắn thi đậu!"
Hách Ngọc Hoa hừ một tiếng từ trong mũi. Cô ta là con út trong nhà, bên trên còn một anh trai và một chị gái. Anh trai đi bộ đội, chị gái tốt nghiệp cấp ba năm ngoái, ở nhà chờ việc nửa năm, giờ ba cô ta sắp xếp cho vào nhà máy dệt bông.
Nói là thi tuyển công nhân, nhưng thực chất vị trí đã được nội bộ quyết định từ trước (củ cải cương), chỉ cần chị cô ta tham gia thi là sẽ đậu.
Mấy nữ sinh khác nhao nhao nói lời tâng bốc, dỗ cho Hách Ngọc Hoa vui vẻ, quên hết chuyện không vui lúc nãy, mấy cô nàng rủ nhau đi đ.á.n.h cầu lông.
Đường Niệm Niệm từ sau gốc cây bước ra. Cô chưa đi xa, nấp sau gốc cây để xem Hách Ngọc Hoa có bắt nạt Đường Lục Cân không. Cũng may con bé Lục Cân này rất biết tự bảo vệ mình, không cần cô phải ra tay.
Hơn nữa cô còn nghe được một tin tốt, nhà máy dệt bông thứ tư tuần sau tuyển công nhân. Tuy nói là "vị trí được cơ cấu sẵn", nhưng nhà máy dệt bông để tỏ vẻ công bằng chính trực, chắc chắn sẽ tuyển ít nhất một vị trí công khai minh bạch.
Loại chuyện này kiếp trước cô cũng từng gặp phải. Lúc cô mới tốt nghiệp, hùng tâm tráng chí, cảm thấy bản thân tốt nghiệp trường 985 năng lực cứng, nhất định phải vào công ty phúc lợi tốt, lương cao mà việc lại nhẹ, ví dụ như mấy ngành điện lực, t.h.u.ố.c lá, dầu khí.
Vừa hay lúc cô tốt nghiệp, gặp đúng đợt công ty t.h.u.ố.c lá tuyển dụng, tuyển ba vị trí, yêu cầu bằng cấp chuyên môn không quá cao, chỉ nói cần thực lực chân chính. Đường Niệm Niệm cảm thấy đây là vị trí đo ni đóng giày cho mình, cô có năng lực có bằng cấp, trăm phần trăm có thể thi đậu.
Thế là cô tràn đầy tự tin đi tham gia thi tuyển, thi viết hay phỏng vấn cô đều tự cảm thấy rất tốt, thậm chí còn nghĩ nếu công ty t.h.u.ố.c lá không tuyển mình thì đúng là mắt ch.ó bị mù.
Nhưng nửa tháng sau, cô nhìn thấy thông báo trúng tuyển, chọn ba người, không có tên cô. Hơn nữa ba người này, cô nhớ rõ bằng cấp và thực lực đều không bằng mình. Tình hình phỏng vấn cô không biết, nhưng điểm thi viết tuyệt đối không cao bằng cô.
Đường Niệm Niệm không phục, muốn đi tìm công ty lý luận. Bạn học khuyên ngăn cô, thấm thía giải thích cho cô về nguồn gốc của "củ cải cương" (vị trí cơ cấu sẵn), đây cũng là lần đầu tiên Đường Niệm Niệm nếm trải sự tàn khốc của xã hội.
Sau này cô đi làm ở doanh nghiệp nhà nước, nhận thức về mấy vị trí cơ cấu này càng rõ ràng hơn.
Họ hàng của lãnh đạo nào đó muốn vào, con cái lãnh đạo đơn vị anh em không tiện phát triển ở nhà mình thì hai đơn vị trao đổi con cái cho nhau, còn có tình nhân của đại lão nào đó... Đủ loại bối cảnh, tóm lại đều là người đã được chọn sẵn cho cái hố đó.
Chỉ cần có người muốn vào, thì sẽ tổ chức thi tuyển, nhưng để tránh miệng lưỡi thế gian, họ vẫn sẽ chọn thêm một hai người mới thực sự. Còn ai sẽ được chọn, thì phải xem có gặp vận may cứt ch.ó hay không.
Vị trí ở nhà máy dệt bông chắc chắn cũng như vậy. Đường Niệm Niệm muốn đi thi thử, thi viết phỏng vấn cô cảm thấy không thành vấn đề, nhưng có được chọn hay không thì khó nói. Dù sao cứ thử một chút, biết đâu gặp vận may cứt ch.ó lại được chọn thì sao!
Cô cũng không định đi làm ở nhà máy dệt bông. Hiện tại chỉ tiêu biên chế chính thức có thể mua bán, hơn nữa nhà máy dệt bông là đơn vị rất nổi tiếng, một suất biên chế ít nhất cũng bán được bảy tám trăm tệ, nếu cô thi đậu thì sẽ bán.
Chư Thành có hai nhà máy dệt bông, một cái ở thành tây, một cái ở thành đông. Đường Niệm Niệm rời khỏi trường Nhất Trung xong, đi đến xưởng thành tây trước, cổng xưởng không dán thông báo tuyển dụng.
Cô đi đến phòng bảo vệ, gõ cửa sổ. Ông cụ bảo vệ mở cửa sổ ra, sắc mặt có chút đen, nhưng khi nhìn thấy điếu t.h.u.ố.c lá trên tay Đường Niệm Niệm thì thái độ quay ngoắt 180 độ, hiền lành hỏi: "Có việc gì thế?"
"Bác ơi, cháu ở bên cục điện lực. Lần trước ba cháu có nói với cháu là nhà máy dệt bông thứ tư tuần sau thi tuyển công nhân, cháu quên mất ngày cụ thể, không dám hỏi lại ba cháu, ông ấy chắc chắn sẽ mắng cháu c.h.ế.t."
Đường Niệm Niệm vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, chẳng giống chút nào với một thiếu nữ nhút nhát sợ cha mắng. Nhưng không sao, điếu t.h.u.ố.c lá Hồng Song Hỷ trên tay cô rất có mặt mũi, ông cụ bảo vệ không chút nghi ngờ.
"Cô nương, cô nhớ nhầm rồi phải không, xưởng chúng tôi không có thi tuyển, có phải là xưởng Hai không?"
Ông cụ vẻ mặt nghi hoặc, sao ông ta lại không biết trong xưởng sắp tuyển công nhân nhỉ?
"Ái chà, cháu nhớ ra rồi, ba cháu nói là xưởng Hai, cảm ơn bác nhé!"
Đường Niệm Niệm quay người đi luôn, tuyển dụng chắc chắn là xưởng Hai ở thành đông rồi.
Ông cụ bảo vệ cười ha hả đưa điếu t.h.u.ố.c lên mũi ngửi, cảm thấy mình chiếm được món hời lớn. Nhưng ông ta cũng không nghi ngờ lời Đường Niệm Niệm, con bé này làm ở cục điện lực, đơn vị nhà mình không tiện sắp xếp công việc thì đẩy sang nhà máy dệt bông, loại chuyện này có đầy.
Giống như kiểu thi tuyển công nhân này đều là làm màu thôi, thi được hay không không quan trọng, mấu chốt là tên trên bài thi đừng có viết sai.
