Thập Niên: Sỹ Quan Mạnh Nhất Bị Mỹ Nhân Mạt Thế Nắm Thóp - Chương 27: Ở Đâu Có Bà Cô Đây, Ở Đó Bà Cô Đây Quyết Định

Cập nhật lúc: 05/12/2025 02:04

"Cô bé à, cô em chỉ có một mình. Nếu tôi muốn cướp hàng, thì sẽ không mang theo mấy thứ này. Làm người phải biết điều, tôi đưa cái gì thì cô em cứ nhận lấy, đừng nghĩ ngợi gì khác, sau này chúng ta còn có thể vui vẻ làm ăn."

Bát ca dùng giọng điệu của người từng trải, muốn dạy Đường Niệm Niệm cách làm người.

Hắn ta cảm thấy mình thật sự rất từ bi, nếu đổi lại là mấy năm trước, hắn ta tuyệt đối sẽ không nương tay.

Hiện tại hắn ta lớn tuổi rồi, già rồi mới có con, làm việc thu liễm hơn trước rất nhiều, muốn tích chút đức cho con trai.

Đường Niệm Niệm lười nói nhảm, trực tiếp một tay túm lấy cổ áo Bát ca, nhấc bổng lên, xoay mười tám vòng trên không trung. Những người khác đều nhìn đến trợn tròn mắt, đây là đại lực sĩ phương nào?

Một đám người vây quanh Đường Niệm Niệm, lo ngại Bát ca đang trong tay cô, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

"Cô đừng có làm bậy, nơi này chính là địa bàn của anh Bát đấy." Có kẻ cảnh cáo.

Đường Niệm Niệm cười lạnh, một tay ném Bát ca bay ra ngoài. Cô người nặng một trăm cân thì có ít nhất 99 cân là xương phản nghịch, không cho cô làm bậy, cô càng muốn làm loạn một chút.

"Vèo..."

Bát ca giống như chiếc diều đứt dây, uyển chuyển bay vút ra ngoài. Đám đàn em của hắn động tác nhất trí ngẩng đầu lên, di chuyển theo thân hình hắn, cho đến khi ——

"Bịch!"

Nơi xa truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất, mặt đất cũng rung lên một cái, còn kèm theo tiếng kêu rên của Bát ca.

Tất cả mọi người đều trầm mặc.

Sống lưng cũng lạnh toát.

Bất cứ ai trong số họ ở đây, đều không có bản lĩnh ném Bát ca bay xa như thế. Con nhóc xinh đẹp này nhìn tay chân mảnh khảnh, thế mà sức lực còn lớn hơn cả gấu.

Đường Mãn Ngân đang nấp sau gốc cây đại thụ cũng nhìn đến hoa cả mắt. Ông ấy còn dùng lực dụi mắt mấy cái, vừa rồi chắc chắn là nhìn gà hóa cuốc, cháu gái rõ ràng là Lâm Đại Ngọc yếu đuối, sao có thể biến thành Trương Phi khỏe như trâu thế này?

Ông ấy dụi đỏ cả mắt, cảnh tượng trước mắt vẫn chẳng thay đổi chút nào, còn có tiếng rên rỉ đứt quãng của Bát ca truyền đến từ xa.

"Nhớ kỹ, ở đâu có bà cô đây, ở đó bà cô đây quyết định!"

Giọng nói của Đường Niệm Niệm còn lạnh hơn cả băng đá, chui vào tai mỗi người. Mọi người không hẹn mà cùng rùng mình một cái, nảy sinh nỗi sợ hãi.

Mẹ kiếp nhìn lầm rồi!

Vốn tưởng là cô bé dễ bắt nạt, ai ngờ lại là một nữ la sát!

"Đi, khiêng người về đây!"

Đường Niệm Niệm hét lớn một tiếng.

Đám đàn em ngoan ngoãn chạy tới, khiêng Bát ca đang nằm trên sườn cỏ về.

Thực ra Bát ca không bị thương quá nặng, Đường Niệm Niệm cố ý chọn chỗ rơi, lúc tiếp đất cỏ hoang đã giảm xóc không ít lực va chạm, hơn nữa là thịt đùi chạm đất, vết thương ngoài da cũng chẳng có bao nhiêu.

Hắn ta chỉ là không bỏ được cái sĩ diện, xấu hổ trước mặt anh em, mới cúi đầu, ra vẻ bị thương rất nặng.

"Vốn là 6120 tệ tiền mặt, trừ đi 500 cân phiếu gạo và một trăm cân phiếu thịt, còn phải đưa cho tôi 6000 tệ nữa. Anh muốn bù tiền hay là bù đồ?"

Đường Niệm Niệm lạnh giọng chất vấn. Một trăm cây vải là 9000 mét, một mét sáu hào tám, tổng cộng 6120 tệ. Giá cả phiếu gạo và phiếu thịt ở chợ đen cô quá rõ, làm tròn một chút, tóm lại phải đưa cho cô 6000 tệ.

"Đưa tiền!"

Bát ca trả lời cực kỳ sảng khoái. Hắn ta hành tẩu giang hồ bao nhiêu năm nay, học được quy tắc giữ mạng chính là: cần thiết phải biết điều.

Hắn ta còn nhớ tới lúc mới bước chân vào giang hồ, tiền bối đã dạy hắn ta một câu.

"Gặp bốn loại người này, nhất định phải tránh xa: phụ nữ xinh đẹp, người già, trẻ con, người tàn tật!"

Bốn loại người này nhìn như rất yếu, nhưng bọn họ lại dám đơn độc hành tẩu giang hồ, hiển nhiên trên người tất có tuyệt kỹ g.i.ế.c người. Bát ca trước kia đều ghi nhớ lời dạy bảo của tiền bối, mấy năm nay xuôi chèo mát mái, ngồi lên địa vị cao, hắn ta có chút tự mãn rồi.

Bát ca dùng sức lau mồ hôi lạnh trên trán, lưng ướt đẫm, áo lót lạnh lẽo dán vào lưng, toàn thân đều ớn lạnh, nhắc nhở hắn ta ngàn vạn lần đừng có tự mãn.

Hắn ta lấy từ trong cặp táp ra một xấp tiền, đếm 100 tờ Đại Đoàn Kết (tờ 10 tệ), gộp cùng với cái rương kia, đưa tất cả cho Đường Niệm Niệm.

"Mấy thứ đồ chơi này không đáng giá, tôi biếu cô!"

Bát ca cười làm lành, cung cung kính kính, khác một trời một vực với vẻ hống hách lúc trước.

Đường Niệm Niệm khẽ hừ một tiếng, không khách khí nhận lấy đồ biếu.

Tuy rằng là chút vàng bạc châu báu phẩm chất không tốt lắm, nhưng đặt ở đời sau cũng có thể mua được căn hộ, cô không chê ít.

"Sau này mắt mũi cho sáng vào chút!"

Đường Niệm Niệm cố ý nói một câu tiếng lóng giang hồ. Trong lòng Bát ca rùng mình, càng thêm kiêng kị.

Cô nương xinh đẹp này quả nhiên là người trong nghề, không chừng chính là người của Bang Búa Rìu ở Thượng Hải. Hắn ta trước kia cũng từng lăn lộn trong Bang Búa Rìu, nhưng chỉ là tên tiểu tốt, sau giải phóng Bang Búa Rìu giải tán, hắn ta cũng về quê Chư Thành.

Nhưng hắn ta nghe nói, Bang Búa Rìu thực ra vẫn còn, chỉ là phân tán trong bóng tối, tam giáo cửu lưu đều có người của Bang Búa Rìu. Cô nương xinh đẹp này không chừng chính là hậu duệ của đầu mục Bang Búa Rìu.

"Cô nương, sau này có đồ tốt, cứ việc tới tìm tôi, cũng không cần phải đi chợ đen, trực tiếp đến địa chỉ này."

Bát ca nói một cái địa chỉ, là nơi ở thường xuyên của hắn ta, tương đối an toàn.

Hắn ta nhìn ra trên tay Đường Niệm Niệm tuyệt đối không chỉ có một trăm cây vải, chắc chắn còn có đồ tốt.

"Để sau hãy nói."

Đường Niệm Niệm không đồng ý, cũng không từ chối. Bát ca người này cũng tạm được, tuy rằng có chút tâm địa gian xảo, nhưng chưa hỏng hẳn, gan cũng không lớn, sau này còn có thể hợp tác.

Nhưng cô phải treo lơ lửng đã, không thể đồng ý quá sảng khoái.

Bát ca không dám nói nhiều, dẫn đàn em khuân vác vải vóc, bọn họ mang đến mấy chiếc xe đẩy tay, một trăm cây vải rất nhanh đã được kéo đi.

"Cô nương, loại xe tải này có hàng không?"

Bát ca đỏ mắt nhìn chiếc xe tải Đường Niệm Niệm lái, mới toanh, oai phong biết bao!

"Tạm thời không có."

Đường Niệm Niệm chừa lại một đường lui. Trong không gian của cô có mười mấy chiếc xe tải phục cổ, hiện tại chắc chắn không thể lấy ra, có một số linh kiện là của đời sau, cô phải cải tạo lại mới dám lấy ra.

"Cô nương có hàng, nhất định phải tìm tôi, tôi sẽ trả giá đầy thành ý."

Mắt Bát ca sáng rực lên, nghe khẩu khí này thì chắc chắn có thể kiếm được hàng.

"Để xem đã!"

Đường Niệm Niệm nhàn nhạt đáp lời, biểu cảm còn có chút không kiên nhẫn. Nhưng Bát ca lại không dám tức giận, thậm chí còn cảm thấy như vậy mới là đương nhiên. Thái độ của Đường Niệm Niệm mà tốt quá, hắn ta còn sinh nghi ấy chứ.

Bát ca dẫn đám đàn em đi mất, chẳng bao lâu đã biến mất trong màn đêm.

Đường Niệm Niệm nhìn về phía gốc cây to nơi Nhị thúc đang trốn, lái xe tải ra chỗ xa thu vào không gian, Bách Tuế cũng đi theo vào.

"Bách Tuế, mày rảnh rỗi thì đem đống hạt giống này trồng đi!"

Ban ngày Đường Niệm Niệm mua ít hạt giống ngô và lúa mì ở trạm hạt giống. Đất đai trong không gian màu mỡ, tùy tiện đào cái hố, tưới chút nước là có thể sống, việc này Bách Tuế chắc chắn làm được.

"Gâu... Ông đây không làm!"

Trong không gian truyền đến tiếng c.h.ử.i đổng của Bách Tuế. Đường Niệm Niệm mặc kệ nó, sau khi ra ngoài thì dùng ý niệm kiểm tra không gian, khóe miệng nhếch lên.

Đại gia Bách Tuế đang hì hục đào hố, mỗi cái hố đều thả một hạt giống, sau đó ngậm cái thùng nhỏ đi ra hồ múc nước, làm vừa nhanh vừa tốt.

"Bách Tuế giỏi quá!"

Đường Niệm Niệm khen một câu.

"Gâu... Lăn con bê!" (Cút xéo!)

Trả lời cô là tiếng sủa đầy hỏa khí của đại gia Bách Tuế.

Đường Niệm Niệm một chút cũng không giận, người làm việc hỏa khí lớn chút là bình thường, cô không thể vừa được lợi lại vừa bắt bẻ lý lẽ được.

Đường Mãn Ngân đợi sau gốc cây nửa ngày cũng chưa thấy cháu gái quay lại, đành phải kiên trì, đi vào rừng tìm người. Mỗi khi đi một bước, đều phải dừng lại, nhìn ngó xung quanh, cứ cảm thấy sau lưng có người.

"Soạt soạt..."

Sau lưng có tiếng động, như là tiếng bước chân, nhưng không giống tiếng người, người đi đường không nhẹ như thế.

Đường Mãn Ngân toàn thân lông tóc dựng đứng, tóc không có gió mà tự bay lên, ông ấy đứng thẳng đơ, một cử động nhỏ cũng không dám.

Không phải người, thì còn là gì?

Má ơi!

Đường Mãn Ngân muốn chạy, nhưng chân không có sức, một centimet cũng không nhích nổi.

Trên vai có bàn tay vỗ một cái, Đường Mãn Ngân giật mình một cái, nhảy cẫng lên ba thước, cắm đầu bỏ chạy, đế giày cọ đến bốc khói.

Đường Niệm Niệm vẻ mặt ngạc nhiên, đến mức này sao?

"Nhị thúc, tiền rơi kìa!"

Đường Niệm Niệm gọi một tiếng, Đường Mãn Ngân lập tức phanh lại, vẫn là phanh bằng mặt.

Bởi vì ông ấy ngã sóng xoài,

Mặt úp xuống đất!

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.