Thay Đổi Số Phận Của Nhân Vật Phản Diện - Chương 11: Cô Gái Đáng Yêu - 1
Cập nhật lúc: 07/09/2025 03:49
Suốt một đêm dài, tôi không ngủ được. Tôi tự hỏi có phải Triệu Hương Linh chán ghét cơ thể của tôi rồi hay không? Hay là đêm đó tôi làm mạnh quá khiến cô ấy sợ?
Tôi đã ngủ cùng Triệu Hương Linh từ năm cô ấy mười tám tuổi cho đến tận bây giờ nên đã quen với hương thơm dịu dàng trên cơ thể cô ấy. Không ôm cô ấy, tôi không ngủ được.
Tôi tự hỏi bây giờ cô ấy đã ngủ chưa, có ngủ ngon không? Cô ấy không nhớ tôi sao?
Trời mưa rồi, còn có cả tiếng sấm. Tôi giở chăn, rời giường, đến phòng Triệu Hương Linh.
Có vẻ như cô ấy mệt nên ngủ rất say, không biết bão đang đổ bộ bên ngoài. Đôi môi mọng thi thoảng lại chép mấy cái, trông rất đáng yêu.
Tôi hôn lên trán cô ấy một cái rồi giở chăn, chui vào, nằm xuống bên cạnh. Đêm nay, tôi chỉ có thể ôm cô ấy ngủ, bình yên như vậy, không làm tình.
Trước khi Triệu Hương Linh thức dậy, tôi lặng lẽ rời đi, xuống bếp làm bữa sáng cho cô ấy. Khoảnh khắc ngồi vào bàn ăn, tôi thấy ánh mắt cô ấy thật lạ, như đang dò xét tôi.
- Không ngon sao, cô chủ? – Tôi lên tiếng hỏi.
- À… ngon lắm, anh có thể làm đầu bếp. – Triệu Hương Linh lắp bắp trả lời.
Tôi không nói thêm gì, chăm chú ăn phần của mình rồi đi lấy giày cho cô ấy, chuẩn bị đưa cô ấy đến trường.
Tôi không biết mình có đang suy nghĩ nhiều quá không nhưng hôm qua và hôm nay, tôi thấy Triệu Hương Linh rất lơ đãng, không tập trung nghe giảng.
- Đem cặp về nhà giúp tôi, anh có thể đi thăm mẹ anh, không cần theo tôi. – Triệu Hương Linh đưa cặp cho tôi ngay khi tiết học cuối cùng vừa kết thúc.
- Cô… cô chủ đi đâu vậy?
- Quán bar, vũ trường. Hôm nay là sinh nhật Đường Thi.
Lúc này, Đường Thi cũng chạy đến, bá vai Triệu Hương Linh. Họ vui vẻ cùng nhau rời đi.
Tôi đứng lặng nhìn theo bóng lưng yêu kiều ấy. Tôi cứ ngỡ cô ấy không còn mặn mà với những nơi ăn chơi trác táng đó nữa, tôi cứ ngỡ cô ấy đã thay đổi rồi, hóa ra, là tôi tự suy diễn.
Rời khỏi trường đại học, tôi lái xe đến bệnh viện, gặp bác sĩ và yêu cầu ông kê cho mẹ tôi những loại thuốc tốt.
Tôi sẽ dùng tiền của Triệu Hương Linh và sau này, tôi nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền, mua cho cô ấy nhiều quần áo, giày dép và trang sức đắt đỏ, đưa cô ấy đi ăn những nhà hàng sang trọng và cho cô ấy một cuộc sống giàu sang.
Tôi tin mình sẽ làm được khi cầm lấy tấm bằng loại tốt trong tay.
- Hôm nay Hương Linh không đến à? – Mẹ tôi nhìn tôi với đôi mắt mỏi mệt và hỏi.
- Cô ấy đi sinh nhật bạn học. – Tôi đáp.
- Tử Phong, có phải con và Hương Linh đang yêu nhau không?
Quả táo trên tay tôi suýt rơi xuống sàn, tay cầm d.a.o của tôi cũng không thể thao tác nữa. Mẹ tôi phát hiện ra điều gì rồi sao? Sao bà lại hỏi như vậy?
Tôi và Triệu Hương Linh không thể được xem như một cặp đôi đang yêu nhau. Đây là mối quan hệ trao đổi giữa tiền và nhu cầu sinh lý dù rằng tôi tha thiết yêu cô ấy.
- Không đâu ạ, con mà xứng làm bạn trai cô ấy sao? Cô ấy rất kiêu kỳ. Mà sao mẹ lại hỏi như vậy? – Tôi lắc đầu, tiếp tục gọt táo.
- Không có gì, tại mẹ thấy đột nhiên con bé đi cùng con đến thăm mẹ. Tử Phong, tính tình con bé thay đổi cũng vì biến cố gia đình. Nhưng cho dù thế nào thì con bé cũng chính là người duy nhất giang tay cưu mang mẹ con chúng ta. Con… hãy chăm sóc nó.
- Con biết mà. Mẹ yên tâm. – Tôi đưa miếng táo cho bà, mỉm cười, gật đầu.