Thay Đổi Số Phận Của Nhân Vật Phản Diện - Chương 28: Trái Tim Rung Động - 2

Cập nhật lúc: 07/09/2025 03:50

- Đêm nay anh lại vào bệnh viện tiếp à? – Tôi lên tiếng hỏi để phá tan bầu không khí tĩnh lặng và cũng là để thăm dò anh ta.

- À, vâng, nhưng tôi sẽ quay lại sớm, khoảng mười giờ. – Diệp Tử Phong đặt hai phần mì xào lên bàn, kéo ghế ngồi xuống và đáp.

- Hôm qua anh cũng quay về sớm như vậy à?

- Không, gần sáng.

- Vậy à. À, nếu anh buồn ngủ thì cứ khóa cửa mà ngủ, không cần chờ tôi, tối nay tôi có hẹn với Đường Thi rồi.

- Vâng, thưa cô chủ.

Bữa sáng tiếp tục trong lặng lẽ. Tôi thật sự không biết làm thế nào để gã đàn ông này chịu đi du học. Nếu chỉ vì anh ta muốn ở cạnh tôi thì tôi biến mất là ổn đúng không? Thế nhưng, tôi biến kiểu gì đây.

Tôi không thể rời khỏi đây khi chưa chuẩn bị đàng hoàng cho tương lai của mình. Thế giới này là một cuốn truyện nhưng tôi vẫn phải ăn uống mới sống được, tôi cần có chỗ trú ngụ, tôi không thẻ lang thang như mèo hoang chó dại ngoài đường.

Hơn nữa, Diệp Tử Phong vẫn cần tiền lương từ tôi. Nếu Triệu Thiên Tường biết tôi không đi học nữa thì một đồng cũng không cho tôi đâu.

Ăn xong, cả hai chúng tôi nhanh chóng rời nhà. Thấy dây giày bị tuột, tôi định cúi xuống thì điện thoại trong túi xách reo lên. Thấy người gọi là Trương Quý Khải, tôi quyết định không bắt máy.

Tôi không nên day dưa với anh ta, không nên cột mình vào những mối quan hệ không giúp ích được cho tương lai của mình.

Đang khi tôi ấn phím để tắt cuộc gọi thì Diệp Tử Phong bỗng xuất hiện, quỳ xuống, cột lại dây giày cho tôi.

Từ lúc bước vào cuốn truyện này, tôi đã cùng anh quan hệ vài lần và cảm xúc đặc biệt dành cho anh đều là những giây phút anh khiến thể xác tôi thăng hoa trong khoái lạc, còn bây giờ, khi anh đang cẩn thận buộc dây giày cho tôi, trái tim tôi đột nhiên rung động mãnh liệt. Giá như tôi là nữ chính thì tốt biết mấy.

- Xong rồi, chúng ta đi thôi, cô chủ. – Diệp Tử Phong lùi lại, đứng dậy và nói.

- Cảm ơn anh.

Tôi nhanh chân chạy ra cổng, chờ anh lấy xe. Cảm giác nóng ran chạy lung tung trên mặt tôi, lan ra tận tai và cổ. Những hình ảnh trần trụi của tôi và anh đột nhiên xuất hiện liên tục trong đầu.

- Cô chủ, chúng ta đi thôi.

- Hả? À, được. – Tôi gật đầu như giã tỏi sau giây phút giật mình.

Khi chúng tôi đang trên đường từ bãi đỗ xe đến giảng đường thì Trương Quý Khải chẳng biết từ đâu nhảy ra.

Tuy phẫu thuật ruột thừa chỉ là một ca tiểu phẫu nhưng vì anh ta bị vỡ ruột thừa nên quá trình hồi phục lâu hơn. Trông anh ta gầy đi nhiều, da dẻ cũng xanh xao, đi hơi chậm. Ừ thì, nhìn khá đáng thương.

- Hương Linh, sao em không nhận điện thoại của anh? Đêm qua em ngủ sớm à? Anh nhấn chuông nhưng không có ai mở cửa cả. – Trương Quý Khải dịu dàng nói.

- Anh tìm tôi làm gì? Giữa chúng ta tốt nhất là đừng có quan hệ gì nữa. – Tôi hất tóc, cất giọng kiêu kỳ.

Ừ thì, lúc anh ta bỏ rơi Triệu Hương Linh thì tôi chưa đến thế giới này nhưng mặc nhiên cũng có ác cảm với anh ta, chắc là do ảnh hưởng từ cảm xúc của nhân vật.

Ừ thì là do tôi viết anh ta thành kẻ xấu xa nhưng giờ tôi cũng không nắm quyền chủ động nữa rồi, tôi phải hành động một cách có tam quan đúng đắn chứ. Ai lại vui mừng và tỏ ra thân thiện khi gặp lại kẻ đã bỏ rơi mình bao giờ.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.