Thay Đổi Số Phận Của Nhân Vật Phản Diện - Chương 37: Chiến Tranh Lạnh - 1
Cập nhật lúc: 07/09/2025 03:51
Diệp Tử Phong
Tôi quay trở về phòng với tâm trạng buồn bực. Lẽ nào tôi đã hiểu nhầm? Lẽ nào Triệu Hương Linh không hề yêu tôi và lòng tốt của cô ấy dành cho mẹ con tôi chỉ xuất phát từ lòng thương hại? Tôi không thể chấp nhận được điều này.
- Tôi nghe đây. – Tôi vội vàng bắt máy khi nhìn thấy tên của Hoàng Quân Việt xuất hiện trên màn hình.
- Có việc nặng lương cao đây. Bây giờ cậu đến được không? Bốc vác hàng từ xe tải vào kho.
- Ở đâu?
- Ngã tư, kho hàng của công ty XS đấy.
- Được, tôi đến ngay.
Sau khi tắm gội, tôi gói theo bộ đồ lao động rồi rời khỏi nhà.
Đêm qua, tôi đã về sớm, chuẩn bị bánh kem, quà và háo hức ngồi chờ cô ấy trước quán ăn như một thằng đần để rồi phải chứng kiến cảnh cô ấy đi cùng người yêu cũ về căn hộ của anh ta. Nửa tiếng đồng hồ sau cô ấy rời khỏi và gã đàn ông đó thậm chí chẳng cần mặc áo, để trần tiễn cô ấy ra về.
Tôi biết anh ta và Triệu Hương Linh từng hẹn hò, tình cảm khá tốt. Thế nhưng họ đã chia tay và cô ấy tìm đến cơ thể tôi. Bây giờ cô ấy lại ở bên anh ta. Làm sao tôi chấp nhận được chuyện này?
- Mau vào đi, hàng hóa hôm nay nhiều lắm, có thể bốc đến trưa mới xong. – Hoàng Quân Việt tóm lấy tay tôi và kéo đi ngay khi tôi vừa dừng xe trong bãi đỗ.
Công việc này rất nặng nhọc nhưng hôm nay, tôi đang giận Triệu Hương Linh nên chẳng thấy nặng nhọc chút nào. Cô ấy hỏi tôi là ai ư? Sao cô ấy có thể không biết tôi là ai chứ? Người phụ nữ vô tình. Cô ấy đã thay đổi khi tên Trương Quý Khải kia lần nữa xuất hiện.
Đến tận mười một giờ trưa, chúng tôi mới hoàn thành công việc. Ai cũng thở ra đằng tai. Người quản lý vui vẻ phát tiền cho chúng tôi và dặn hãy đến khi ông ấy cần.
Tôi thích công việc này, có thể cầm tiền ngay trong ngày, không cần chờ đến đầu hay cuối tháng.
- Này, cậu khỏe như trâu bò vậy, bốc hơn cả tôi, ấm túi rồi nhé. – Hoàng Quân Việt vỗ vai tôi, vừa cười vừa lau đi những giọt mồ hôi trên mặt.
- Cảm ơn cậu vì đã giới thiệu công việc này cho tôi.
- Anh em cả, mốt cậu có kèo nào ngon thì gọi cho tôi, giúp qua giúp lại.
- Tất nhiên rồi.
Khi tôi về đến nhà đã là mười hai giờ trưa. Nhìn hộp cơm trong thùng rác, tôi cảm thấy hối hận. Lẽ ra tôi nên nấu nướng đàng hoàng cho cô ấy rồi mới đi.
Tôi nhanh chóng vào bếp, mở tủ lạnh. Chiếc bánh kem vẫn còn y nguyên trong tủ. Cô ấy thậm chí còn không mở tủ lạnh.
Tôi vội về phòng cất đồ rồi vào bếp, tôi đoán Triệu Hương Linh chỉ ăn sáng, chưa ăn trưa. Tôi sẽ nấu cho cô ấy một ít súp cho bữa trưa và sẽ nấu một bữa thịnh soạn vào buổi tối.
Vì không muốn cô ấy nhìn thấy bộ dạng bẩn thỉu sau mấy tiếng lao động bên ngoài nên tôi đã ghé nhà tắm công cộng để tắm trước khi quay về.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến sau lưng và trước khi tôi kịp quay đầu thì Triệu Hương Linh đã lên tiếng.
- Anh có ăn thì nấu cho mình anh thôi, tôi ăn sáng quá nhiều, giờ vẫn no, còn về bữa tối thì tôi có hẹn đi ăn với bạn rồi.