Thầy Từ, Đừng Đùa Nữa! - Chương 104: Thầy Từ, Đừng Đùa Nữa!
Cập nhật lúc: 03/09/2025 12:59
Từ Nam Nho hơi bất mãn: “Một ngày không ăn em chịu được sao, em đợi chút, anh đi mua chút đồ ăn cho em”.
“Em không ăn”.
“Em phải ăn”.
Từ Nam Nho nói xong thì muốn đứng lên, Dịch Tích không cho anh đi, đặt m.ô.n.g an vị lên đùi anh. Cô duỗi tay vòng qua cổ anh, cả người đều đè nặng lên anh: “Đừng đi nữa, buổi tối về nhà chúng ta lại cùng nhau ăn”.
“Em chỉ biết quậy phá”.
“Nào có”.
“Đi xuống”.
Dịch Tích lắc lư cẳng chân, dựa vào vai anh không nhúc nhích: “Chờ anh đi dạy em liền xuống, còn bao nhiêu phút?”
“Mười phút”.
“Ừ, vậy đợi lát nữa em cùng anh lên lớp nhé”.
“Em muốn thì đợi anh ở đây đi”.
“Không sao cả”.
“Em đi anh sợ...”
“Cái gì”.
“Sợ thất thần”.
Dịch Tích chớp chớp mắt, bình tĩnh nhìn anh: “Thầy, có ai nói với anh lúc anh làm vậy có chút đáng yêu không”.
Khoé miệng Từ Nam Nho giật giật: “...”
“Thật sự đáng yêu”. Dịch Tích nhéo cả hai bên mặt anh.
Vào lúc này, cửa phòng đột nhiên bị người khác mở ra đi vào.
Dịch Tích còn ngồi trong lòng n.g.ự.c Từ Nam Nho, tư thế vươn hai tay sau cổ anh.
Ba người học sinh mở cửa đi vào hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Dịch Tích nghe thấy âm thanh vang lên thì quay đầu lại, nhìn thấy ba người học sinh đang hóa đá thì cô cũng ngây ngẩn cả người. Một lát sau, cô cong môi cười cười, vô cùng trấn định từ trong n.g.ự.c Từ Nam Nho đứng lên.
“Có việc sao? Có việc thì vào đi”. Dịch Tích đứng ở một bên, dù đang bận rộn nhưng vẫn ung dung nhìn ba người kia.
Ba người học sinh có hai nữ một nam, bọn họ nhìn Dịch Tích, lại nhìn sang Từ Nam Nho, ngây ngốc không dám nhúc nhích.
Từ Nam Nho nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng: “Sao không gõ cửa”.
Lời này vừa nói ra, ba người rốt cuộc cũng hồi hồn, nam sinh kia vội nói: “Thầy, thầy à, vừa nãy chúng em có gõ qua, sau đó thầy không nói chuyện, em liền… Liền đẩy mạnh đi vào”.
Từ Nam Nho: “Có chuyện gì”.
“...” Ba người học sinh vẫn còn đang ngây ngốc.
“Đi vào nói”.
Ba người xô đẩy nhau đi vào, bọn họ vừa đi còn không quên nhìn trộm Dịch Tích.
“Là thế này, hôm nay không phải ngày kỷ niệm thành lập trường sao, ba chúng em trong hội học sinh, muốn đi giữ gìn trật tự xung quanh, nên hôm nay chúng em đến đây muốn xin thầy cho nghỉ một buổi”.
Một nữ sinh nói: “Được không thầy?”
Từ Nam Nho không nói chuyện.
Dịch Tích thấy anh không mở miệng liền nói, “Đương nhiên là được, một buổi không học sẽ không chết, đúng không thầy Từ”.
Từ Nam Nho ngẩng đầu nhìn cô một cái, trong mắt khó có được chút ý cười, nhưng lúc nhìn sang đám học sinh, chút ý cười này lại không thấy tăm hơi, “Đã biết, đi đi”.
“Cảm ơn thầy”.
Ba người xoay người chuẩn bị bước ra ngoài, không nghĩ tới trong đó có một nữ sinh đột nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm Dịch Tích: “Thầy Từ, cô ấy là ai”.
Hai học sinh kia rõ ràng không nghĩ tới cô lại to gan đi hỏi cái này, một nữ sinh còn lại vội kéo ống tay áo cô ấy: “Đi thôi Ngô Điềm, cậu làm gì vậy”.
Ngô Điềm?
Dịch Tích hơi nhướng mày, cô luôn cho rằng nữ sinh gọi điện thoại tỏ tình là bên Lý Công, thì ra lại là học muội của mình.
Ngô Điềm không muốn rời đi, Từ Nam Nho vẫn giữ thần sắc như cũ nhàn nhạt nói: “Bạn gái”.
“Thầy... Thầy thực sự có bạn gái”.
Từ Nam Nho lại giương ra gương mặt không biểu cảm: “Giống giả sao”.
“Nhưng trước nay chưa từng gặp qua”.
Từ Nam Nho kỳ quái nhìn cô ấy: “Chẳng lẽ tôi phải giới thiệu cô ấy cho các em sao”.
“Nhưng...” Ngô Điềm mím môi, như là không tiếp thu hiện thực này.
“Nhưng nhị gì nữa, còn không đi!” Nam sinh kia thấy bầu không khí không đúng lắm thì vội vàng đẩy người nữ sinh tên Ngô Điềm đi ra ngoài.
Mà Ngô Điềm cuối cùng căm hận nhìn Dịch Tích một cái, xoay người chạy đi.
Ba học sinh rốt cuộc cũng rời đi, Dịch Tích dựa vào bên cạnh bàn làm việc anh, cảm khái nói: “Ánh mắt kia, giống như muốn đ.â.m c.h.ế.t em”.
Từ Nam Nho: “Ai”.
“Học trò tốt của anh,” Dịch Tích nói, “Nữ sinh này chắc là Ngô Điềm lớp Thị Trường mà lần trước em nhắc với anh”.
Từ Nam Nho đứng dậy, hiển nhiên là không hứng thú đối với chủ đề này hoặc là người này: “Tới giờ lên lớp rồi, em còn ngây ngẩn gì nữa”.
“Anh đi đi, không cần lo cho em, đợi lát nữa em đi tìm đám Hoàng Vi”.
“Được rồi, em nhớ phải đi ăn chút gì đó”.
“Được rồi, biết rồi”.
Từ Nam Nho cầm sách đi ra ngoài, Dịch Tích cũng cùng anh đi xuống lầu.
“Hình ảnh vừa rồi có phải có chút tổn hại đến hình tượng anh hay không?” Dịch Tích nghĩ nghĩ rồi nói, “Thầy giáo đứng đắn bị em biến thành như vậy, đám học sinh chắc là sụp đổ ảo tưởng”
“Quan trọng không”.
“Không quan trọng sao?”
Từ Nam Nho cong môi: “Ừm, cũng khá quan trọng, vậy em về sau nhớ đứng đắn chút”.
“Em? Em không thể khống chế được”. Dịch Tích chợt nhìn xung quanh, đột nhiên nắm lấy cổ áo sơ mi của Từ Nam Nho, nhón chân hôn một cái.