Thầy Từ, Đừng Đùa Nữa! - Chương 109: Thầy Từ, Đừng Đùa Nữa!
Cập nhật lúc: 03/09/2025 12:59
Từ Nam Nho hơi nhướng mày, nghiêng đầu nhìn Dịch Tích.
Dịch Tích nhỏ giọng “hừ” một tiếng: “Vốn dĩ là vậy mà...”
Sau đó mọi người giải tán, Dịch Tích và Từ Nam Nho là người cuối cùng rời đi.
Hiếm khi Dịch Tích không quấn lấy Từ Nam Nho, tự mình đi đằng trước, Từ Nam Nho nhìn bóng dáng cô, khóe miệng khẽ nhếch lên, đi vài bước liền đuổi theo cô.
“Xe ở bên kia”.
Dịch Tích cũng không quay đầu lại: “Không ngồi, em muốn đi bộ”.
Từ Nam Nho vươn tay giữ chặt cô: “Dịch Tích”.
Dịch Tích quay đầu lại, cười như không cười nhìn anh: “Nghe nói anh muốn từ chức”.
Từ Nam Nho nhìn cô, gật đầu.
“Không ở Thành Nguyễn nữa?”
“Không ở trường nữa”.
Dịch Tích ngẩn người: “Sao anh không nói sớm cho em biết, nếu hôm nay bọn họ không nói, em cũng không biết!”
“Sáng nay vừa nói cho viện trưởng, bọn họ cũng vừa biết”.
“Vậy sao anh không sớm một chút nói em biết, em lại là người cuối cùng biết tin tức của anh”.
Từ Nam Nho cong môi, trong giọng nói mang theo ý vị dỗ dành: “Vốn dĩ muốn đợi đến tối mới nói em biết”.
Dịch Tích: “Vì sao từ chức?”
Từ Nam Nho kéo cô đi về phía trước, giống như là đang tản bộ sau khi ăn cơm: “Chán rồi”.
“Chán…?”
“Ừm”.
“Thật?”
Dịch Tích không ngờ rằng lời này có thể từ miệng Từ Nam Nho thốt ra, nhưng biểu cảm nghiêm túc của anh cũng không giống nói dối.
“Vậy sau đó anh muốn làm gì?” Dịch Tích kéo anh lại không cho anh đi tiếp, “Đừng đi xa, xe ở bên kia”.
Từ Nam Nho dừng lại, hạ thấp tầm mắt nhìn cô: “Không phải muốn đi bộ sao”.
“Em nói đùa anh cũng tin”. Dịch Tích kéo áo anh, “Sao không trả lời, anh muốn đi đâu”.
Từ Nam Nho mỉm cười, không trả lời, chỉ vươn tay ôm cô vào lòng.
“Hình như có chút say”.
Dịch Tích: “...”
“Chúng ta về nhà đi, Chiêu Tài ở nhà chắc là đói rồi”.
“Này...”
Từ Nam Nho đặt cằm lên đỉnh đầu cô, không biết anh có phải có chút say thật hay không, Dịch Tích cảm thấy anh có chút dính người.
“Đừng cọ vào tóc em, sắp rối rồi”.
Tiếng cười trầm thấp của Từ Nam Nho truyền từ đỉnh đầu đến, một lát sau, Dịch Tích nghe anh nói: “Anh phải về nhà họ Ngôn rồi”.
Dịch Tích lập tức cứng đờ, cho rằng chính mình không nghe rõ: “Cái gì?”
“Trước kia ông nội bảo anh quay về, hiện tại, cũng cần phải trở về rồi”.
“Không phải anh không thích về đó sao”.
“Cũng tạm”. Từ Nam Nho im lặng chút rồi nói, “Lúc nhỏ rất ghét, hiện tại, cũng tàm tạm”.
Dịch Tích giãy giụa thoát ra, ngẩng đầu nhìn anh: “Sao lại đột nhiên như vậy?”
Từ Nam Nho: “Vẫn luôn trong kế hoạch”.
Dịch Tích nhíu mày, quay về nhà họ Ngôn, việc này cũng đồng nghĩa với việc từ bỏ những việc anh đã làm trong mấy chục năm qua, sau đó bước lên con đường mới hoàn toàn. Cháu trưởng của nhà họ Ngôn là Ngôn Hành Chi làm chính trị, mà ông lão kêu Từ Nam Nho quay về, đơn giản là để tiếp quản thương nghiệp nhà họ Ngôn.
Dịch Tích tin rằng nếu Từ Nam Nho phải làm, thì mặt này khẳng định cũng sẽ không kém, nhưng, trực giác của cô lại nói rằng anh sẽ không thích mấy thứ này.
Bằng không thì, vì sao trước kia lại chọn làm giáo sư đại học.
“Nhưng em vẫn cảm thấy rất kỳ lạ, đột nhiên anh muốn đổi hướng làm việc khác, cũng quá là đường đột rồi”.
“Thật ra thì cũng không đường đột, còn nhớ lần sinh nhật kia của ông nội anh không, lúc đó ông ấy đã làm anh suy xét rồi, mà đến mấy ngày trước, anh mới suy xét xong”.
“Vậy khi nào anh đi?”
“Sau khi hoàn tất thủ tục từ chức”.
Dịch Tích sửng sốt: “Vậy về sau anh còn về nhà không”.
Từ Nam Nho hơi dừng lại, một ngón tay nâng cằm cô: “Đương nhiên sẽ về, nhưng sau khi kế nhiệm phải đi sang thành phố khác một khoảng thời gian, khoảng thời gian đó tạm thời không về được”.
Dịch Tích bị bắt phải nhìn thẳng anh: “Vậy em ở nhà một mình rồi”.
“Anh sẽ rất nhanh quay lại”.
“Nhanh cỡ nào?” Dịch Tích nói xong lại uy hiếp, “Anh trở về có tin em biến nhà anh thành ổ chó không”.
“Cùng lắm là ổ mèo, ở đâu ra ổ chó”.
“Em nuôi chó không được sao! Ở nhà anh nuôi, nuôi một bầy”.
“Ừm... Em uy h.i.ế.p được anh rồi”. Từ Nam Nho cúi đầu hôn lên môi cô, “Một tháng, một tháng anh quay về”.
Dưới ánh trăng say lòng người, nhưng Dịch Tích lại vô cùng thanh tỉnh, cô nhíu mày, nhón chân cắn lên môi anh.
Lung tung gặm một hồi, sau đó mới hung hăng nói: “Nếu một tháng sau không gặp anh, em không phá banh nhà anh thì không được”.
Trong mắt Từ Nam Nho hiện lên một tia ý cười: “Được”.
Thủ tục từ chức của Từ Nam Nho nhanh chóng hoàn tất, một tuần sau, anh đã hoàn toàn rời khỏi trường học.
Không quá mấy ngày thì đám học sinh cũ cũng biết, bọn họ sôi nổi trong nhóm hỏi hướng đi của Từ Nam Nho. Trong mắt họ, Từ Nam Nho chính là một người thầy giáo đẹp trai giàu có lại còn khiêm tốn, nhưng đúng là không ai ngờ rằng, sau lưng anh còn có một gia tộc có thế lực khổng lồ như vậy.