Thầy Từ, Đừng Đùa Nữa! - Chương 111: Thầy Từ, Đừng Đùa Nữa!
Cập nhật lúc: 03/09/2025 12:59
“Cũng chỉ có một buổi tối”.
Từ Nam Nho đột nhiên lạnh lùng nói, “Em xác định đủ?”
Dịch Tích: “Dùng một buổi tối, anh khẳng định là đủ rồi”.
Từ Nam Nho: “Ha ha”.
Dịch Tích nhướng mày: “Lúc trước cũng không dùng nhiều, nếu không anh nghĩ anh có thể dùng mấy hộp”.
Xe vừa dừng lại ở bãi đỗ xe của tiểu khu, lúc dừng lại ở vị trí dừng xe, mặt của Từ Nam Nho đã đen mức không nói nên lời.
Dịch Tích lại không hề phát hiện, cô tháo dây an toàn, đưa tay muốn mở cửa.
Tay còn chưa tới đụng cửa đã bị người kia hung hăng kéo về.
“A?”
Vừa quay đầu lại, một nụ hôn cực nóng ngay lập tức áp xuống.
Từ Nam Nho tháo dây an toàn, cúi người hung hăng đè cô lên ghế, Dịch Tích cứ vậy mà mơ hồ bị anh đè lên hôn không ngừng nghỉ.
Thật vất vả mới dừng lại, cô bình phục hô hấp rồi oán trách anh: “Anh đột nhiên tàn nhẫn như vậy làm gì, còn về nhà hay không”.
Ngẩng đầu lên nhìn thấy đôi mắt đen lại nặng trĩu của Từ Nam Nho, anh nhìn cô, giống như nhìn miếng thịt đã đến bên miệng: “Không kịp về nhà”.
Dịch Tích hơi trố mắt, đang xử lý lời này của anh là có ý gì.
Cô bình tĩnh dời đi tầm mắt, nhìn xuống chỗ nào đó của anh đã có động tĩnh.
Rõ ràng... Có phản ứng.
Dịch Tích suy nghĩ một chút, không đúng... Cô không làm chuyện gì cũng chưa nói cái gì dụ dỗ anh, sao lại đột nhiên có hứng.
“Từ Nam Nho... A!”
Anh cúi đầu cắn lỗ tai cô, Dịch Tích bất ngờ hô lên một tiếng, lại sợ có người đi ngang qua phát hiện, lại vội vàng bịt miệng lại.
“Thầy! Ưm... Đau...”
Đau đớn tinh tế cùng với tê dại đến ngứa ngáy cứ vậy mà ập đến, Dịch Tích không chịu được nữa mà ngẩng đầu lên, nhưng như vậy càng làm cái cổ trắng nõn của cô lộ ra trước mắt anh.
Hơi thở của Từ Nam Nho ngày càng nặng nề, rất tự nhiên đưa tay vào quần áo cô.
Dịch Tích giật mình, ý nghĩ trong nháy mắt là cảm thấy anh điên rồi.
“Anh, có phải anh bị sốt không ...”
Chỗ này là hầm để xe, tuy rằng không có nhiều xe lui tới, nhưng vẫn có khả năng có người lái xe vào. Cô thật sự không nghĩ tới một Từ Nam Nho luôn biết kiềm chế lại ở chỗ này chuyện to gan như vậy.
“Kiềm chế với em một chút, em liền tới trở nên to gan hơn, đúng không?” Từ Nam Nho một tay nâng cằm cô lên, hung hăng hôn một cái lên môi cô.
Dịch Tích ngơ ngác, kiềm chế một chút? To gan hơn?
Cho nên anh đang giận cô vì lời nói vừa rồi??
Nhưng cô chỉ đùa thôi, cố ý chọc anh thôi mà!!!
“Thầy ơi, em chỉ tùy tiện nói”. Dịch Tích đáng thương nhìn anh, “Anh đừng cắn em nữa...”
“Ừm, được, không cắn”. Từ Nam Nho không hề để ý câu nói sau của cô mà vươn tay kéo ghế cô ngả về sau.
Dịch Tích: “?”
“Hôn được chưa?”
“...”
Dưới hầm để xe, sự yên tĩnh cách ly hết mọi âm thanh, lúc đến bước cuối cùng, Từ Nam Nho không cách nào kiềm chế yết hầu phát ra tiếng thở dốc, âm cuối hơi run run một chút, lại giống như đang lắc lư mồi câu trước mặt con cá, làm Dịch Tích không thể không cắn câu.
“Sao giọng anh lại dễ nghe như vậy ...”
Từ Nam Nho: “Phải không”.
Dịch Tích cắn môi: “... Ừm, về sau lâu như vậy mà không được nghe thì làm sao đây?”
“Anh sẽ trở về”.
“Lúc anh chưa về thì sao...”
“Gọi điện thoại cho em”.
“Được...” Dịch Tích gắt gao ôm cổ anh, cúi đầu ở bên tai anh nói, “Nhưng mà bây giờ, anh có thể kêu thêm vài tiếng nữa không”.
Đôi mắt Từ Nam Nho híp lại: “Cái này, không phải nên giao cho em sao...”
“A!”
Dịch Tích cũng vừa mới biết, trên phương diện nào đó của đàn ông đúng là không thể kích thích, ví dụ như, hôm nay cô nói một buổi tối anh chỉ có thể dùng một cái kia, vậy thì tối đó chắc chắn anh ấy sẽ chỉnh c.h.ế.t cô.
Từ trên xe cho đến khi về đến nhà, cô lại bị đè ở trong phòng bị bắt nạt một hồi lâu.
Cuối cùng mệt đến mức ngủ thiếp đi, Dịch Tích chỉ mơ mơ màng màng biết, anh ôm cô mà không hề buông lỏng cánh tay.
**
Mấy ngày sau khi Từ Nam Nho rời đi, Dịch Tích quay về nhà một chuyến. Vốn dĩ cô không định trở về, nhưng sau đó nghe tin Dịch Quốc Đường muốn tới ở vài ngày, cô không thể không về nhà.
Lúc về đến nhà thì thấy Dịch Nhạc và Dịch Quốc Đường ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm, nói là nói chuyện phiếm, càng giống như là đơn phương hỏi đáp. Dịch Nhạc ngồi ngay ngắn trên ghế, trên mặt là biểu tình nghiêm chỉnh.
Nhìn thấy Dịch Tích đi vào, rõ ràng là trong mắt Dịch Nhạc có một tia vui sướng xẹt qua.
Quả nhiên, Dịch Quốc Đường không giữ cô ấy lại hỏi chuyện nữa, ông nhìn Dịch Tích nói: “Tích Tích, mới về sao”.
Dịch Tích đi lên trước: “Cháu vừa xử lý xong việc ở công ty”.
“Lại đây ngồi đi”.
Dịch Tích ngồi cạnh Dịch Quốc Đường: “Hai người vừa nói gì đấy”.
Dịch Quốc Đường: “Nói về chuyện đại sự của em con”.
“Hôn nhân đại sự?” Dịch Tích nhìn sang Dịch Nhạc, chỉ thấy Dịch Nhạc khổ sở gật đầu.