Thầy Từ, Đừng Đùa Nữa! - Chương 17: Thầy Từ, Đừng Đùa Nữa!
Cập nhật lúc: 03/09/2025 12:56
Đừng gục ngã.
Cô nghe lời rồi.
Nên mới có thể vực dậy, vậy nên mới có một Dịch Tích tùy hứng như bây giờ, cũng chính vì vậy mới có một Dịch Tích không sợ bất cứ điều gì.
Trời sáng rồi.
Sau một đêm uống say này thì đầu của Dịch Tích đau như búa bổ.
Cô xốc chăn rồi ngồi dậy mới phát hiện ra đây hoàn toàn là một nơi xa lạ.
“Tỉnh rồi”.
Trên sofa gần đó, Từ Nam Nho tay bưng tách cà phê, trên chân còn để vài tờ giấy. Lúc này nghe thấy tiếng động cũng không ngẩng đầu lên, chỉ lật xem nội dung bên trong tài liệu.
“Thầy Từ?”
“Ừm”.
“Sao em lại…”
“Tổi qua em say bí tỉ”. Từ Nam Nho ngước nhìn cô, “Không về trường được cũng không liên lạc được người nhà em, nên đành đưa em về đây”.
Lúc Từ Nam Nho nói xong câu này đã hi vọng cô làm vẻ mặt “em biết sai rồi”, nhưng không ngờ lại thấy cô từ dáng vẻ mơ màng chuyển sang ngạc nhiên mừng rỡ rồi thành phấn khích.
Từ Nam Nho: “......”
“Thật không, em qua đêm ở nhà thầy sao? Em có giỏi vậy sao”.
“......”
Dịch Tích chỉnh lại tóc, cười lấy lòng: “Thầy thật tốt”.
Từ Nam Nho dời tầm mắt: “Có tốt thì cũng không thể giúp em thi đậu”.
Cô ngơ ngác vài giây, cúi đầu xem đồng hồ trên tay.
11 giờ rưỡi.
“Đã trễ thế này rồi sao, buổi chiều còn thi nữa!”
Từ Nam Nho cười khẩy một tiếng: “Thì ra em còn nhớ ra mình có buổi thi”.
“Em đương nhiên nhớ rõ rồi”.
Từ Nam Nho vẫn giữ nụ cười lạnh trên môi.
Dịch Tích đứng dậy khỏi sô pha: “Vậy, vậy thì em về trường trước nhé?”
“Ừa”.
Dịch Tích cảm giác Từ Nam Nho dường như hơi tức giận, có lẽ là tối qua cô đã gây không ít phiền toái cho anh. Nhưng mà cô cũng không nhớ rõ việc cô đã làm, những lời cô đã nói.
Dịch Tích gãi gãi đầu, im lặng đi đến cửa mang giày vào.
“Thầy à, tối qua làm phiền thầy rồi”.
Từ Nam Nho xoay đầu nhìn cô, chỉ thấy cô đứng trước cửa làm động tác thả tim, vô cùng nhí nhảnh: “Yêu thầy, thả tim nè”.
Từ Nam Nho: “Đợi chút”.
Dịch Tích đứng hình: “Sao vậy”.
“Trên bàn có chút tiền có thấy không, cầm lấy đi”.
“A? Sao em lại có thể lấy tiền của thầy, không cần khách sáo như vậy”.
“Di động em để ở quán bar rồi, tiền cũng vậy, nếu em định đi bộ về trường thì tôi không có ý kiến gì”.
“......”
Dịch Tích cầm lấy tiền của Từ Nam Nho rồi bắt taxi về trường, chuyện cô qua đêm tại nhà anh cô không nói cho ai biết, thật ra thì không phải vì cảm thấy không đúng, chỉ là cô muốn có một bí mật nho nhỏ giữa hai người.
Thi xong thì kỳ nghỉ đông cũng vừa đến, sau khi nghỉ được vài ngày thì Dịch Tích cũng nhận được kết quả thi.
Dịch Tích xem kết quả thi, môn nào cũng đậu.
Ngày hôm đó cô vui mừng nhận số tiền từ Dịch Thành Hành rồi đi đến Blue Island mở tiệc chiêu đãi.
Thỏa sức ăn chơi, bất kể ngày đêm, đây cũng chính là những ngày nghỉ hằng ngày của cô. Ngày qua ngày chìm đắm trong sự xa hoa, Dịch Tích thường hay nhớ đến Từ Nam Nho, có một hôm cô còn mượn cớ trả lại tiền đến tận nhà anh.
Nhưng cũng chỉ phí công vô ích mà thôi, thì ra thì thầy Từ cũng không có ngây ngốc ngồi ở nhà lãng phí kỳ nghỉ.
Kỳ nghỉ đông nhanh chóng trôi qua, không lâu sau học kỳ tiếp theo của những sinh viên năm tư sắp bắt đầu.
Trong khoảng thời gian này đã có rất nhiều người tính toán và chọn lựa những mục tiêu cho tương lai, một số người chọn học lên thạc sĩ, một số người lại chọn con đường du học, mà số khác thì quyết định đặt chân vào xã hội.
Mà Dịch Tích vốn dĩ không thuộc tuýp “nhiều người” kia, cô không thi lên thạc sĩ cũng không đi du học, càng không cần phải chuẩn bị cho việc thực tập làm gì. Cuộc sống của cô vẫn cứ vui vẻ thoải mái, vẫn không cần phải vắt óc về vấn đề mưu sinh sau này.
Rất nhàn nhã mà cũng rất buồn chán.
“Vi Vi! Hoàng Vi! Ở đây này!”
Đằng kia không xa có một bóng người đi tới, Hoàng Vi mặc đồ công sở nhìn xung quanh tìm Dịch Tích, bất chợt nhìn thấy cô: “Tìm cậu nửa ngày trời thì ra cậu ở đây”.
“Mắt cậu kém quá rồi, không phải đã hẹn là đợi ở công ty cậu sao”. Dịch Tích mở cửa xe cho cô ấy, “Nhanh lên xe”.
Hoàng Vi ngồi vào ghế lái phụ.
Dịch Tích khởi động xe, liếc mắt trông thấy hộp quà trong tay Hoàng Vi: “Ồ, chuẩn bị quà tặng gì cho anh Lượng”.
Hoàng Vi hiếm khi hành động giống như một cô gái nhỏ: “Áo sơ mi”.
“Áo sơ mi?” Dịch Tích nghĩ nghĩ, “anh Lượng từng mặc áo sơ mi bao giờ sao”.
“Rất ít! Nhưng dịp quan trọng vẫn phải ăn mặc lịch sự một chút”.
“À, nhưng nghĩ lại thì anh Lượng chơi nhạc Rock mặc áo sơ mi thì thật kỳ lạ”.
……
Hai người vừa tán gẫu vừa lái xe về hướng Blue Island, bởi vì hôm nay là sinh nhật bạn trai Hoàng Vi - Hồ Lượng, mà Hồ Lượng là một ca sĩ Rock thường hát tại quán bar này, lúc còn học năm hai thì Hoàng Vi theo Dịch Tích đến quán bar chơi, sau đó lại bị Hồ Lượng hút mất hồn, không lâu sau đó thì hai người chính thức yêu nhau.