Thầy Từ, Đừng Đùa Nữa! - Chương 22: Thầy Từ, Đừng Đùa Nữa!
Cập nhật lúc: 03/09/2025 12:56
“Vậy sao, nếu cô không sợ tôi thì tại sao tôi vừa về thì cô liền dọn đi”.
“Nực cười, tôi đã quyết định dọn đi từ lâu rồi. Chỉ vì tôi muốn rời khỏi cái nơi các người ở chứ không phải vì sợ anh”.
“À”.
Anh ta lạnh lùng cười, trong phút chốc hai người ngầm giằng co với nhau, cả hai im lặng nhìn nhau.
Dịch Tích trừng mắt nhìn anh ta, không muốn bị yếu thế.
Lúc này có một giọng nói lạnh lùng gọi cô.
“Dịch Tích”.
Cô nhanh chóng quay đầu lại nhìn người đàn ông kia, không biết vì sao lại chợt cảm thấy nhẹ nhõm.
“Thầy!” Dịch Tích vung tay anh ta ra, vội vàng chạy đến cạnh anh, “Thầy đến trễ vậy, bọn em đợi thầy lâu rồi”.
“Xin lỗi, lúc nãy bận chút chuyện”. Từ Nam Nho nói xong lại lướt mắt qua người đứng phía sau Dịch Tích, rồi nhanh chóng thu tầm mắt.
“Không sao không sao, đi nhanh nào!” Dịch Tích kéo cánh tay của Từ Nam Nho vội vàng đi về trước.
“Dịch Tích!” Người sau lưng gọi cô nhưng cô quan tâm. Từ Nam Nho quay đầu nhìn liền chạm phải ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông kia.
Đi được một đoạn, Từ Nam Nho dừng bước: “Buông tay ra trước”.
Dịch Tích ngây ngốc, lúc này mới phát hiện là bản thân đã kéo tay của Từ Nam Nho suốt cả đoạn đường.
“A!” Cô thả tay ra, khuôn mặt lo lắng lúc này mới thả lỏng.
Từ Nam Nho nhìn cô: “Em rất căng thẳng?”
Dịch Tích ngừng một lát: “Có sao?”
Từ Nam Nho im lặng, cúi thấp đầu nhìn tay cô còn siết chặt.
Anh không hứng thú với những vấn đề của học sinh, nếu cô đã không muốn nói thì anh cũng không gặng hỏi.
"Qua kia đi". Từ Nam Nho nhìn về phía có đám học sinh đang nhe răng chụp ảnh.
"Đợi đã!" Dịch Tích bắt lấy cánh tay Từ Nam Nho.
Cô vốn dĩ muốn nắm lấy cổ tay anh, thế mà lại vô tình nắm lấy lòng bàn tay anh.
"Thầy khoan đi có được không?"
Lòng bàn tay khô mịn lại ấm áp, dường như có thể cảm nhận được mạch đập của trái tim dưới lòng bàn tay.
Từ Nam Nho nhíu mày nhìn nét mặt giả vờ đáng thương của Dịch Tích.
Anh gỡ tay cô ra: "Không đi? Vậy em muốn gì?"
"Em".
Em muốn ở riêng với thầy.
Dịch Tích: "Em muốn chụp ảnh cùng với thầy".
"Chụp ảnh chung cũng không cần phải lôi kéo như vậy". Từ Nam Nho nghiêm mặt vì hành động ban nãy của cô.
Dáng vẻ của anh lúc này làm cô nhớ đến mấy người già bảo thủ trong mấy phim truyền hình. Dịch Tích nhìn anh, cười rộ lên: "Được được, không lôi kéo nữa, vậy chúng ta chụp vài tấm nhé?"
Dịch Tích mở ứng dụng chụp hình ra.
Từ Nam Nho cao hơn cô nhiều, vì thế cô phải tìm đúng góc để chụp vừa hai người: "Ài, thầy cao quá, thầy cúi người xuống một xíu được không?"
"..."
"Đứng gần một chút đi thầy, em có ăn thịt thầy đâu".
"..."
Cuối cũng tìm đúng góc độ, lúc này khuôn mặt hai người trên điện thoại bỗng hiện lên hai cái tai mèo.
Dịch Tích nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Từ Nam Nho: "Đây là chức năng chụp hình trong điện thoại em?"
“Ừm, sao vậy?”
Từ Nam Nho có chút khó chịu đứng thẳng người, mà lúc này nửa khuôn mặt của anh đã ra khỏi phạm vi ống kính, Dịch Tích lại nghe thấy anh nói: “Không được, không chụp nữa”.
Dịch Tích buồn bực nhìn anh: “Bây giờ giới trẻ đều thích chụp như vậy, thầy chưa thấy qua sao?”
Từ Nam Nho: “Chưa thấy qua thì sao nào? Có lỗi sao”.
Có lỗi?
Dịch Tích nhìn thấy anh nhíu mày ghét bỏ, tâm trạng buồn bực khi nãy bỗng chốc biến mất.
Thầy Từ nhà cô sao lại đáng yêu đến vậy chứ.
“Được rồi được rồi, vậy em xóa tai mèo đi có được không?” Dịch Tích không khuyên được anh, đành xóa đi chức năng đó, “Em cũng không phải là ngày đầu tiên làm học sinh của thầy, chỉ có được ngày hôm nay là đáng nhớ nhất thôi, thầy hợp tác với em một chút đi”.
“Em chưa nghe qua một ngày làm thầy thì cả đời làm cha sao”. Lúc Từ Nam Nho nói lời này có hơi cúi người xuống.
Dịch Tích nhanh chóng bấm nút chụp ảnh.
“Một ngày làm thầy thì không sao, nhưng mà làm cha cả đời thì…” Dịch Tích xoay đầu, ý vị sâu xa nhìn Từ Nam Nho, “Thầy muốn em gọi thầy là ba sao? Quao, không ngờ thầy còn có suy nghĩ ghê gớm như vậy”.
Từ Nam Nho lạnh mặt, giơ tay cốc một cái thật mạnh vào đầu cô.
Dịch Tích: “A! Đau!”
Từ Nam Nho mặc kệ cô, xoay người rời đi.
Dịch Tích xoa xoa trán, thấy người trước mắt đã rời đi.
“Này này! Thầy à! Đợi một chút! Mới chụp được một tấm thôi à!”
**
Lúc sinh viên lớp Thương mại quốc tế cầm bằng tốt nghiệp trên tay thì cũng chính là lúc thời học sinh đặt dấu chấm hết.
Đêm đó, đám sinh viên đã bao trọn một phòng tại nhà hàng, người nào cũng tuyên bố là không say không về.
Dịch Tích thuộc thành phần người nổi bật trong lớp, hiển nhiên là người sẽ được mời rượu nhiều nhất. Vì uống cũng khá nhiều, cô không nhịn được cứ đi nhà vệ sinh.
Lần thứ ba đi vệ sinh quay về phòng, Dịch Tích lại gặp Từ Nam Nho.
Hôm nay có nhiều lớp đãi tiệc ở đây, bên Đại học Lý Công cũng có vài lớp. Có lẽ Từ Nam Nho cũng được học sinh mời tham dự.