Thầy Từ, Đừng Đùa Nữa! - Chương 33: Thầy Từ, Đừng Đùa Nữa!

Cập nhật lúc: 03/09/2025 12:56

Dịch Tích hơi vùng vẫy nhưng vẫn không thể thoát khỏi tay anh ta: “Nên bảo anh đến đây tìm tôi sao?”

Dịch Vân Chiêu không trả lời, chỉ kéo cô đi ra ngoài: “Cô uống say rồi, đi theo tôi về nhà”.

“Anh buông ra!”

“Cô lên xe thì tôi lập tức thả tay!”

“Tôi không lên!” Dịch Tích bị anh ta kéo đi liền quay đầu cầu cứu đám bạn: “Lâm Mẫn! Hoàng Vi! Tớ không về! Mọi người đừng để tên khốn nạn này đưa tớ đi!”

Lâm Mẫn nhìn cô xua tay: “Tích Tích, cậu không thể uống nữa, ngoan về nhà đi”.

Hoàng Vi: “Đúng đó, ngày mai chúng ta lại hẹn nhau”.

Dịch Tích kéo áo Dịch Vân Chiêu: “Tôi không say! Tớ không muốn đi với anh ta!”

Nhưng mà sức lực của phụ nữ sao so được với sức đàn ông, huống hồ Dịch Tích đúng là uống say.

Dịch Vân Chiêu hai ba phát kéo Dịch Tích đi ra ngoài quán bar, ra khỏi cửa Dịch Tích liền nổi điên lên cắn vào cổ tay anh ta.

Dịch Vân Chiêu bị đau mà quát lên: “Dịch Tích cô nói lý một chút đi!”

“Nói lý? Đừng tỏ vẻ thân thiết với tôi như vậy!” Dịch Tích lảo đảo lui về sau hai bước, “Ba bảo anh đến tìm tôi thì anh đến, anh diễn vai con ngoan đúng là đạt!”

“Tôi diễn đạt? Nếu tôi diễn thật thì trước đó đã không về nước!” Dịch Vân Chiêu bị cô chọc giận, hai tay đẩy vai cô ép vào cửa xe.

“A!”

“Im lặng chút!”

Một tay áp chế cô, tay còn lại anh ta đút vào túi quần tìm chìa khóa. Dịch Tích giãy giụa kịch liệt nên bàn tay anh ta đều nổi gân xanh cả lên.

“Cô đừng nhúc nhích!”

“Anh buông tôi ra, buông ra!” Không biết là đầu choáng váng lúc say rượu hay là do bị khống chế nên sinh ra ấm ức, cô hoảng sợ đến mức có vài giọt nước mắt đã bắt đầu rơi xuống.

Lúc nước mắt rơi trên bàn tay Dịch Vân Chiêu, anh ta hoảng sợ đến mức mặt trắng bệch.

Anh ta nhìn cô, đột nhiên nhớ tới ký ức rất nhiều năm về trước.

Lúc đó anh ta thấy cô khóc.

Chỉ là lúc đó người say là anh ta.

“Bịch!” Nắm đ.ấ.m hạ xuống ngay trên mặt Dịch Vân Chiêu, anh ta không kịp phòng bị nên ngã nhào xuống đất.

Dịch Tích bỗng thoát khỏi kiềm hãm nên vô thức từ trên xe trượt xuống dưới đất, mà lúc này lại có bàn tay giữ cô lại. Hai mắt Dịch Tích đẫm lệ ngước đầu, mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của người nọ.

Cô nấc lên một tiếng, lấy cớ say rượu sau đó sà vào lòng người kia.

Nước mắt nước mũi đều chùi lên áo người kia, giờ phút này cô không nghĩ nhiều nữa, giọng nói còn mang theo chút vui mừng.

“Thầy mau cứu em”.

Nắm đ.ấ.m kia dùng sức không nhẹ, tay phải của anh lúc này còn hơi tê. Từ Nam Nho nhìn người dưới đất, rồi kéo cổ tay Dịch Tích: “Đi thôi”.

Dịch Tích ngoan ngoãn đi theo phía sau anh.

Dịch Vân Chiêu chùi khóe miệng đứng lên: “Đứng lại”.

Từ Nam Nho dừng bước quay đầu nhìn: “Có việc gì?”

Vừa xa cách lại lạnh nhạt.

“Để cô ấy lại”.

“Anh không thấy cô ấy không muốn đi cùng anh sao?”

Dịch Vân Chiêu cắn môi: “Tôi là anh cô ấy, tôi đưa cô ấy về nhà!”

Lúc anh ta đang tức giận thì Từ Nam Nho nhếch môi cười nhẹ, mà nụ cười cực kỳ châm chọc mỉa mai: “Anh còn biết rõ bản thân là anh cô ấy sao?”

Anh còn biết bản thân là anh cô ấy sao?

Tay Dịch Vân Chiêu đặt ở cửa xe run run, ngàn vạn lời muốn nói lúc này bị nghẹn lại.

Từ Nam Nho không nói nhiều nữa mà trực tiếp kéo Dịch Tích đi về phía xe anh.

Xe dần chạy đi khỏi, Dịch Tích dựa vào bên cửa sổ nhìn hình bóng Dịch Vân Chiêu ngày càng nhỏ ở kính chiếu hậu.

Cô thu hồi tầm mắt, sờ sờ khuôn mặt bị gió thổi đến đông cứng: “Chúng ta đi đâu đây thầy”.

Từ Nam Nho: “Về nhà”.

Một ý nghĩ lập tức vụt qua đầu Dịch Tích: “Về nhà thì chúng ta về nhà thầy được không, tối nay em ở nhà thầy được chứ”.

“Tôi đưa em về nhà em”.

“Em không muốn!” Dịch Tích đưa tay muốn bắt lấy cánh tay anh, mà lý trí cô nói rằng anh đang lái xe nên cô không được làm như vậy, cô lại sợ hãi rụt tay về, “Em muốn ở nhà thầy, em muốn ở cùng với thầy”.

“Dịch Tích”.

“Thầy rõ ràng đều nhớ”. Cô nhẹ giọng lẩm bẩm một câu.

Từ Nam Nho hơi dừng lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía trước.

“Vì sao thầy không nói gì, thầy vẫn nhớ rõ đúng không?” Dịch Tích ấm ức nhìn anh, “Thầy nhớ rõ là chín năm trước chúng ta đã gặp nhau đúng không, thầy có đến nhà dạy học lúc em đang học lớp 7”.

“Lúc đó thầy nói em phải nỗ lực, phải dũng cảm lên, thầy còn nói phải ép anh ta bỏ đi, em còn nhớ rất rõ nhưng thầy đều quên rồi sao?”

Dịch Tích uống rất nhiều rượu, cô không ngừng gặng hỏi Từ Nam Nho có còn nhớ sự việc năm đó không. Từ Nam Nho nhìn cô, sau đó không biết vì sao mà cô lại bắt đầu khóc.

“Đừng khóc nữa”.

“Vậy thầy có nhớ không?”

“Lau nước mắt đi”.

“Rốt cuộc là thầy còn nhớ không?”

“Còn nhớ”.

Dịch Tích mở to mắt, lớn tiếng nói: “Vậy sao thầy còn giả vờ không nhớ!”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.