Thầy Từ, Đừng Đùa Nữa! - Chương 6: Thầy Từ, Đừng Đùa Nữa!
Cập nhật lúc: 03/09/2025 12:56
La Kha: “?”
Bên ngoài Blue Island có một đoạn đường khá dài, lúc đi tới đầu đường cũng không còn nghe tiếng ồn ào của quán bar, Dịch Tích lập tức gọi cho Từ Nam Nho.
Di động đổ chuông vài giây liền có người bắt máy.
“Alo.” Âm thanh hơi trầm xuống pha lẫn cảm giác trơn trượt vốn có của buổi đêm.
Đuôi lông mày của Dịch Tích hơi cong lên: “Thầy ơi, là em, Dịch Tích.”
“Ừ, có việc gì.”
“Có ạ, chính là… chuyện đụng xe, thầy nói em không cần đền tiền nữa, như vậy thì em áy náy lắm.”
“Không sao.”
“Sao lại không sao được chứ.” Dịch Tích nghĩ một chút rồi nói, “Nếu thầy đã nói không cần bồi thường, vậy em mời thầy ăn một bữa được không thầy?”
“Không cần đâu.”
“Cần chứ, nếu không thì lương tâm em sẽ cắn rứt lắm. Ban đêm cũng không ngủ được, còn ảnh hưởng tới việc học nữa đó. Ví dụ như vừa nãy em luyện nghe tiếng Anh, làm mười câu thì sai hết tám câu……”
“Dịch Tích, sao cậu lại ở đây, sao không nhảy nữa? Nhanh lên, tối nay không say không về.” Đột nhiên bên cạnh có hai tên nhóc nhiệt tình mời cô.
Dịch Tích: “……”
Đầu dây bên kia trầm mặc vài giây, tiếp theo, giọng nói bình thản của Từ Nam Nho truyền tới: “Về trường sớm một chút.”
“A? Không phải đâu không phải đâu, thật ra thì……”
“Không có việc gì nữa thì cúp máy đây.”
Dịch Tích cảm thấy bản thân cũng hết đường chối cãi, tuy là, cô cũng thật sự không có gì để giải thích: “Ừ, ngủ… ngủ ngon……”
“Ừm.”
Sau khi cúp máy, Dịch Tích cảm thấy bản thân thật đáng thương.
Kết bạn bừa bãi, làm hỏng mất hình tượng của cô!
Tiết học ngày hôm sau cũng chính là tiết của Từ Nam Nho.
Dịch Tích lôi kéo Hoàng Vy chạy nhanh đến phòng học.
“Chạy cái gì chứ, cậu chậm một chút đi.”
Dịch Tích: “Giành chỗ ngồi đó!”
Hoàng Vy ngẫm lại lời Dịch Tích nói cũng có lý, chỗ ngồi hàng cuối tới trễ sẽ bị giành mất.
Vì thế cả hai người cùng nhau chạy. .
Bởi vì hai người từ cửa sau đi vào, Hoàng Vy liếc mắt liền tìm được chỗ trống ở dãy phía sau, cô vô cùng vui vẻ nói: “Đằng kia có chỗ ngồi.”
Đột nhiên, cô gái đứng bên cạnh mắt nhìn thẳng tung tăng đi về phía trước.
Hoàng Vy: “Này!”
Dịch Tích đem sách đặt lên bàn ở giữa hàng ghế đầu rồi mới quay đầu nhìn cô bạn còn chưa đi tới: “Đứng ngây ra đó làm gì, qua đây đi!”
Hoàng Vy trố mắt nhìn, lúng túng đi về phía trước: “Chỗ cậu muốn giành… là chỗ này sao?”
“Chứ còn gì nữa.”
Hoàng Vy ngơ vài giây: “Cả 3 năm học cậu đều ngồi phía cuối!”
“Bây giờ tớ mới phát hiện là ngồi cuối nhìn chữ không được rõ.”
“Nhìn chữ không được rõ, hay là nhìn người không được rõ?”
Dịch Tích ghét bỏ nhìn cô ấy: “Cậu nói xem.”
“Tớ thấy cậu bị điên thì đúng hơn.” Hoàng Vy đặt m.ô.n.g ngồi xuống, “Được rồi, ngồi đây mới nhìn rõ thầy Từ nhà ta.”
Dịch Tích: “Bỏ chữ “ta” đi.”
Hoàng Vy: “……”
Lúc Dịch Tích đang cãi nhau với Hoàng Vy, Từ Nam Nho cũng từ cửa bước vào. Hôm nay cũng giống như mọi khi, anh mặc áo sơ mi trắng quần tây, chẳng qua là có thêm cặp kính không gọng.
“Ô ô ô ô……” Dịch Tích và Hoàng Vy nhìn nhau, đồng thời kêu lên kì quái.
“Che giúp tớ, m.á.u mũi sắp chảy ra rồi.”
“Mẹ nó, đeo mắt kính đúng là c.h.ế.t người!”
“Mẹ ơi”, Hoàng Vy thấp giọng nói, “Này còn không phải là mặt người dạ thú… À không! Văn nhã bại hoại……”
“Nói bậy gì đó”, Dịch Tích vỗ vào gáy của Hoàng Vy, “Này gọi là quân tử khiêm nhường.”
Nói xong, Dịch Tích tay chống trán nghiêm túc nhìn người trên bục giảng.
Giống như không hề bị học sinh dưới đài quấy nhiễu, người kia tiếp tục lật sách vở, bắt đầu giảng tiếp từ nội dung của tiết học trước.
Suốt cả tiết học, anh đều không dừng tầm mắt lên người cô quá 2 giây. Dịch Tích có chút chán nản, chỗ cô ngồi chính là dãy ghế được chú ý nhất.
Dáng vẻ của thầy như vậy, có phải là đã quên cô rồi không.
**
Tan học, Từ Nam Nho cầm sách bước ra khỏi phòng học.
Bỗng nhiên trời đổ mưa to, Dịch Tích đi theo Từ Nam Nho xuống dưới lầu, thấy anh đứng đó một hồi, anh cũng không mang dù mà cũng không có dự định đi lấy xe. .
“Xe thầy chưa sửa xong phải không thầy.” Dịch Tích cố gắng áp xuống cảm giác vui vẻ lúc đi lên hỏi câu này.
Tiếp theo đó có thể để anh đi nhờ xe cô rồi.
Từ Nam Nho quay đầu thì nhìn thấy dáng vẻ lo lắng nhưng có chút quái lạ của cô, anh nhìn mặt cô rồi nói: “Ừ, còn đang sửa.”
“Vậy bây giờ thầy muốn đi đâu?”
Từ Nam Nho: “Lý Công.”
“Lý Công à …… Trường rộng như vậy, thầy muốn đi tới khoa Quản lí xem ra còn phải đi một đoạn xa.” Dịch Tích tròng mắt lóe lên tia sáng, đột nhiên chạy về phía cửa, “Thầy chờ em một chút, em quay lại liền.”
Cô nói xong cũng không đợi Từ Nam Nho trả lời, nhanh như chớp chạy vào màn mưa.
Từ Nam Nho nhìn bóng dáng của cô trong mưa, hơi mấp máy môi. Nữ sinh mặc quần cao bồi đã chạy đi xa dưới màn mưa oi bức của mùa hè, đôi chân dài trắng kia thật là chói mắt người khác.