Thầy Từ, Đừng Đùa Nữa! - Chương 68: Thầy Từ, Đừng Đùa Nữa!
Cập nhật lúc: 03/09/2025 12:58
Anh chậm rãi cúi người, làm cho hai người có thể nhìn vào mắt đối phương. Dịch Tích nhìn vào mắt anh, đôi mắt sâu thẳm có nửa phần ý cười nửa phần nghiêm túc.
"Được, Dịch Tích, tôi xin em". Từ Nam Nho nhẹ nhàng nói: "Bây giờ đi theo tôi được chưa?"
Dịch Tích về đến nhà rồi, trong đầu còn hiện ra hình ảnh Từ Nam Nho cầu xin cô.
Có phải đầu óc bị hỏng rồi không? Làm sao thầy ấy có thể trưng ra vẻ mặt đó được.
Dịch Tích vừa cảm thấy như gặp ảo giác vừa cảm thấy thú vị.
"Tích Tích, con qua đây một chút". Dịch Thành Hành đột nhiên gọi Dịch Tích đang định đi lên lầu.
Dịch Tích xoay người đi đến phía sô pha rồi ngồi xuống: "Sao vậy".
“Chủ Nhật tuần này có một buổi tiệc, vừa lúc ba bận việc. Con thay mặt nhà ta tham dự đi”.
Dịch Tích: "Một mình con?"
"Thiệu Nguyên cũng đi, đúng lúc hai đứa hợp thành một đôi".
Dịch Tích: "Ba bận việc hay chỉ là cái cớ để con và Ôn Thiệu Nguyên ở chung với nhau?"
Dịch Thành Hành: “Nói gì đó, đương nhiên là ba bận việc!”
“Xùy”.
“Đàng hoàng một chút, đến lúc đó cầm theo quà ba chuẩn bị”.
“Còn phải đích thân con mang quà qua?” Dịch Tích lười biếng dựa vào ghế sô pha, “Là ai mà long trọng như vậy?”
“Sinh nhật của Ngôn lão gia, ngày mai trước khi đi nhớ kêu dì Lâm đưa quà cho con”.
Dịch Tích dừng một chút, chân mày giật nhẹ: “Nhà họ Ngôn…”
Nhà họ Ngôn ở phía Bắc là một gia tộc cách mạng có tiếng tăm lừng lẫy, cũng giống nhà họ Dịch, đều là những người từng sát cánh cùng nhau trên chiến trường. Nhưng điểm khác biệt chính là, nhà họ Dịch lúc sau lại hãy chuyển sang kinh doanh, còn nhà họ Ngôn lại có sản nghiệp liên quan đến cả hai lĩnh vực này.
Trước đây quan hệ giữa nhà họ Ngôn và nhà họ Dịch cũng không tệ, nhưng sau đó do đám tiểu bối vì lợi ích mà đấu đá nhau trên thương trường nên quan hệ dần xấu đi, mãi cho đến hiện tại, quan hệ giữa hai nhà cũng chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.
Cuối tuần, Dịch Tích chọn vài bộ quần áo ở một cửa hàng, sau đó chọn cách trang điểm thích hợp rồi nhờ thợ trang điểm cho mình, sau đó cùng Ôn Thiệu Nguyên xuất phát.
Hai người ngồi ở hàng ghế sau xe tự bấm điện thoại của bản thân.
“Dịch Tích”.
“Ừ?”
“Ba mẹ tôi rất thích cô”.
Dịch Tích vừa xoay đầu nhìn Ôn Thiệu Nguyên vừa lên tiếng: “Trùng hợp, ba tôi cũng khá thích anh”.
Ôn Thiệu Nguyên: “Vậy cô nói xem chúng ta nên diễn một chút chứ”.
Dịch Tích đứng hình: “Ôn đại thiếu gia, nếu đám hồng nhan tri kỷ của anh mà nghe được chẳng phải sẽ buồn c.h.ế.t sao”.
Ôn Thiệu Nguyên đỡ trán: “Hồng nhan tri kỷ không đạt chuẩn mọi người trong nhà, muốn tìm một người hợp ý thật quá khó khăn”.
Dịch Tích: “Ồ, cho nên anh mời muốn tôi diễn cùng, để đỡ phiền toái?"
Ôn Thiệu Nguyên cười cười: "Thật ra thì cũng không hề miễn cưỡng, cô chẳng những xinh đẹp, mà tính cách cũng rất tốt, nếu như cô đồng ý... Thì tôi chính thức theo đuổi cô nhé?"
"Thôi đừng". Dịch Tích nhích người ra xa anh ta, "Tôi có bạn trai rồi, không có hứng thú với anh".
Ôn Thiệu Nguyên trưng vẻ mặt khổ sở: "Ôi, sao cô lại nói chuyện tuyệt tình như vậy".
Dịch Tích: "Cậu Ôn, hai chúng ta vì sợ người trong nhà cho nên mới cố tình không cự tuyệt ý muốn ghép đôi của họ, anh đừng có đột nhiên lật thuyền như vậy".
Ôn Thiệu Nguyên lắc đầu, giả vờ đáng thương: "Ôi, không ngờ tôi lại bị cự tuyệt".
Dịch Tích: "Thôi đi".
Ôn Thiệu Nguyên ngước mắt nhìn cô: "Nhưng cô như vậy lại làm tôi rất tò mò, bạn trai cô rốt cuộc là thần thánh phương nào?"
"Anh ấy à", Dịch Tích cong môi cười, "Bí mật".
Tiệc đại thọ 80 tuổi của Ngôn lão gia được tổ chức tại trang viên tư nhân của nhà họ Ngôn.
Khi Dịch Tích và Ôn Thiệu Nguyên xuống xe, liền có người dẫn vào bên trong.
Hôm nay có rất nhiều người tới, đều là quan to quyền quý, sự nghiệp hiển hách, ai nấy đều ăn mặc trang trọng, tài năng và bối cảnh không hề tầm thường.
Ánh mắt của Dịch Tích đảo quanh nơi này, nhanh chóng bắt đầu nhiệm vụ.
Ở giữa bàn tiệc là một cụ già tuy rằng tóc đã bạc màu nhưng tinh thần vẫn còn vô cùng phấn chấn, đó chính là Ngôn lão gia. Tuy Dịch Tích chưa gặp qua người này, nhưng cũng không ít lần nghe danh người này từ ông nội cô.
“Chào ông nội Ngôn, cháu là Dịch Tích”. Dịch Tích đi lên phía trước tự nhiên giới thiệu bản thân trước mặt ông, không hề cảm thấy ngượng ngùng.
Tầm mắt của Ngôn lão gia rơi trên người cô, ông suy nghĩ một chút liền nhớ ra cái tên này: “Cháu chính là cháu gái của của lão Dịch”.
“Đúng ạ, ông nội con vẫn thường nhắc đến người”.
Ông lão Ngôn lớn tiếng cười: “Lão già kia vẫn thường nhắc đến ông trước mặt con à, con chính là niềm kiêu ngạo của ông ấy đấy”.
“Người nói đùa rồi ạ”. Dịch Tích xoay người lấy món quà trên tay trợ lý, "Đây là món quà mà ba con đã chuẩn bị cho người, hi vọng người sẽ thích.
"Khách sáo rồi". Ngôn lão gia ra hiệu cho người hầu nhận lấy món quà.