Thầy Từ, Đừng Đùa Nữa! - Chương 72: Thầy Từ, Đừng Đùa Nữa!
Cập nhật lúc: 03/09/2025 12:58
“Bụp”, tiếng dây nịt bị mở khóa.
Âm thanh nhỏ đó khiến cho hai người sực tỉnh.
Một tay Từ Nam Nho đặt trên cổ cô, một tay đỡ eo cô.
“Thầy à, em không có hứng thú ở đây hiến thân đâu”. Dịch Tích cười, bên ngoài vẫn ra vẻ lạnh lùng nhưng lại ẩn chứa sự gợi cảm khiêu khích người khác.
Từ Nam Nho rủ mi mắt, che đi sự điên cuồng nóng bỏng bên trong mắt: “Tôi cũng không”.
“Phải không, thầy không nghĩ như vậy?” Bàn tay đặt bên hông di chuyển xuống dưới, ngay lập tức chạm phải thứ gì đó đang chờ đợi bùng phát, “Nó có”.
Từ Nam Nho cứng đờ, giữ c.h.ặ.t t.a.y cô, cảnh cáo nói: “Dịch Tích”.
“Xin lỗi, không cẩn thận đụng trúng”.
“...”
Lúc Từ Nam Nho và Dịch Tích đi ra khỏi phòng cũng là lúc nhìn thấy Ngôn Hành Chi và Diệp Tử Giai đang bế đứa bé đi về phía này.
“Ồ, hai người…” Diệp Tử Giai đột nhiên lên tiếng, cô ấy và Ngôn Hành Chi nhìn nhau, thần sắc kỳ quặc.
Ngôn Hành Chi: “Nam Nho, ông nội tìm cậu”.
Từ Nam Nho đáp lại: “Biết rồi”.
Diệp Tử Giai nhìn Ngôn Hành Chi: “Hành Chi, chị đi lấy đồ, cùng đi không?”
Ngôn Hành Chi tinh ý: “Được”.
Hai người vừa mới đi được vài bước, cô bé trong lòng Diệp Tử Giai đột nhiên chỉ vào Từ Nam Nho nói: “Mẹ ơi, trên cổ cậu dính hồng hồng kìa, Có phải cậu cũng giống Dung Dung lúc vẽ tranh bất cẩn dính vào da”.
Diệp Tử Giai: “...”
Ngôn Hành Chi: “...”
Hai người nhanh chân rảo bước rời khỏi, Từ Nam Nho hơi ngây ngốc quay đầu nhìn Dịch Tích.
Dịch Tích nhìn sang bên cạnh, cố ý né tránh ánh mắt của anh.
Từ Nam Nho: “Đưa gương cho tôi”.
Dịch Tích: “Trong túi xách em làm gì có gương”.
Từ Nam Nho hết cách với cô, đành phải đi một đoạn ngắn đến nhà vệ sinh. Anh vừa soi gương, quả nhiên phát hiện trên cổ dính son môi, lúc nãy Dịch Tích có đụng phải chỗ này, có lẽ cứ vậy mà dính lên.
Từ Nam Nho dùng nước rửa đi, đưa tay muốn lấy nước chà vào chỗ đó.
“Này này, thầy làm vậy sẽ dơ cổ áo”. Dịch Tích ở bên cạnh không nhịn được nữa, tùy tiện rút tờ khăn giấy thấm nước rồi quăng cho anh.
Từ Nam Nho bắt lấy, tay thì lau cổ, còn mắt thì yên lặng nhìn cô.
Dịch Tích dời tầm mắt sang chỗ khác: “Vốn dĩ cố ý để lại dấu môi cho thầy xấu mặt, mà nhóc con kia cũng thật tinh mắt”.
Từ Nam Nho không nói gì, Dịch Tích vẫn nhìn anh lau chùi, bởi vì hơi dùng sức nên làm chỗ đó đỏ lên.
“Không thì thầy dặm chút phấn phủ?”
Từ Nam Nho: “Không cần”.
Dịch Tích gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Từ Nam Nho nhìn theo bóng lưng cô, sau đó cũng đi theo.
Sau đó, Từ Nam Nho đi về phía Ngôn lão gia, vừa mới nói với ông ấy vài câu lại nhìn thấy Ôn Thiệu Nguyên kéo cổ tay Dịch Tích đi về phía bên kia, anh nhíu mày, vô thức muốn đi về hướng Dịch Tích.
“Nam Nho”. Ngôn lão gia gọi anh.
Từ Nam Nho dừng bước: “Ông nội”.
“Vừa lúc hôm nay ông có chuyện muốn nói với cháu”.
“Người nói đi”.
“Bao năm ở ngoài đủ chưa? Về nhà đi”.
“...”
Mà bên đây, Dịch Tích hất tay Ôn Thiệu Nguyên ra, “Anh làm gì vậy, đừng có kéo tôi”.
Ôn Thiệu Nguyên: “Xùy, sao thái độ lại đổi rồi, vừa nãy không phải còn tốt sao”.
Dịch Tích: “Lúc nãy là cho anh mặt mũi, bây giờ bên cạnh không có ai cả”.
“Con nhóc này…” Ôn Thiệu Nguyên bất lực lắc đầu, hỏi cô: “Ban nãy đi đâu vậy, tìm nửa ngày cũng không thấy cô”.
Dịch Tích nhìn về phía xa, Từ Nam Nho đang đứng giữa đám người: “Đi cắn người”.
Đã một tuần liền Dịch Tích và Từ Nam Nho không liên lạc gì với nhau, anh gọi điện cho cô đều bị cô từ chối.
“Thẩn thờ gì đó? Ăn cơm đi”. Hoàng Vi lấy đũa gõ vào bát của cô.
Dịch Tích sực tỉnh: “Ừ”.
Hoàng Vi: “Sao một chút tinh thần cũng không có, sao vậy, cãi nhau với thầy Từ rồi?”
“Không có”. Dịch Tích nhìn cô ấy, “Cậu đó, cậu với Cát Tề Thụy thế nào rồi?”
Chiếc đũa đang gắp miếng sườn của Hoàng Vi dừng lại: “Còn có thể thế nào chứ, cứ như vậy thôi”.
Gì mà cứ như vậy thôi, Vi Vi, rốt cuộc cậu thích ai”.
Hoàng Vi không đáp lời, đột nhiên nói: “Cát Tề Thụy nói lúc còn đi học cậu ấy đã thích tớ, do lúc đó tớ có bạn trai cho nên mới không nói ra”.
Dịch Tích: “Yêu thầm lâu vậy sao?”
Hoàng Vi: “Cậu ấy nói vậy, nhưng mà... Cậu cảm thấy đáng tin sao, cậu cảm thấy cậu ấy thật sự thích tớ như vậy? Tại sao chứ, gương mặt của tớ đâu được
gọi là xuất chúng, tính cách lại ồn ào, có gì đáng để người ta thích, cậu nhìn Hồ Lượng đi, không phải anh ấy lúc sau cũng bỏ tớ đấy thôi”.
“Cậu nói nhảm gì đó?” Dịch Tích đặt đũa xuống, bất mãn nói: “Hồ Lượng có mắt không tròng, bây giờ anh ta hối hận còn không kịp. Cậu rất tốt, Cát Tề Thụy thích cậu thì có gì lạ”.
Hoàng Vi mím môi: “Dịch Tích, lúc còn đi học, tớ quen rất nhiều người, nhưng thực ra một số người tớ quen đều thông qua cậu”.
Dịch Tích nghi hoặc nhìn cô: “Rồi sao”.