Thầy Từ, Đừng Đùa Nữa! - Chương 90: Thầy Từ, Đừng Đùa Nữa!
Cập nhật lúc: 03/09/2025 12:58
Từ Nam Nho ăn không bao nhiêu, hoàn toàn là dáng vẻ bình tĩnh: “Cay còn ăn nhiều như vậy”.
“Bởi vì ăn ngon”.
“Đi uống nước, súc miệng đi”.
“A a a, dừng lại mới phát hiện thật sự cay!” Dịch Tích đứng dậy nhảy lên giữa phòng khách, “Từ Nam Nho, anh không cay sao!”
Với anh mà nói, cái tên bình thường này thốt ra từ miệng cô làm anh hơi ngẩn người, không biết vì cái gì, lỗ tai hình như có chút ong ong.
Cô rất ít khi kêu thẳng tên.
“Lại đây”. Từ Nam Nho cầm ly nước muốn đưa cho cô.
Dịch Tích nhanh chân chạy đến: “Cho em cho em”.
Cô đưa tay ra cầm ly nước, Từ Nam Nho bỗng giơ cao ly nước, Dịch Tích dừng lại, nghi hoặc nhìn anh. Một giây sau, Từ Nam Nho nắm lấy cằm cô, cúi người hôn lên đó.
Muốn hôn cô.
Nhìn cô nhảy nhót, lỗ hổng trong lòng dường như được lấp đầy.
Thì ra, căn phòng cô đơn này còn có thể có cảm giác đầy sức sống như vậy.
Từ Nam Nho buông cô ra: “Uống nước đi”.
Dịch Tích chớp đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh: “Anh làm gì hôn em, cay quá”.
Từ Nam Nho mặt không đổi sắc nhìn cô: “Nếm thử xem cay bao nhiêu”.
“Gì chứ, không phải anh vừa ăn mấy con sao”.
Từ Nam Nho đưa nước chạm vào miệng cô, chuyển đề tài: “Uống không”.
Dịch Tích lại bắt đầu hít hà: “Uống uống!”
Uống xong ly nước lớn, cuối cùng cũng đỡ hơn. Từ Nam Nho đặt ly nước lên bàn, kéo cô đến nhà tắm súc miệng.
“Trên bàn lộn xộn như vậy, làm sao bây giờ?”
“Để đây đi, ngày mai dì giúp việc đến dọn”.
Dịch Tích kinh ngạc: “Thầy chịu được sao?”
“Em dọn?”
“Dì vất vả rồi”.
Đêm khuya rồi, ở nhà bếp vẫn còn thoang thoảng mùi của tôm hùm.
Dịch Tích uống ly sữa rồi đi vào nhà, lúc đi ngang phòng sách, nghe thấy giọng nói của Từ Nam Nho. Cô gõ gõ cửa, ló đầu vào: “Anh chưa ngủ sao”.
Lúc này Từ Nam Nho đang gọi video với mấy học sinh, vì gần đây anh đang hướng dẫn học sinh làm đề tài, nên buổi tối thường chỉ dạy từ xa.
Từ Nam Nho: “Còn chưa”.
Dịch Tích: “Anh đang nói với ai?”
Từ Nam Nho: “Mấy học sinh bên Lý Công”.
Dịch Tích “ừ” một tiếng, làm động tác anh tiếp tục đi rồi đi đến chỗ cái lều nhỏ của Dịch Chiêu Tài, cô nhìn con mèo ngáp.
Từ Nam Nho nhìn cô một lúc, sau đó thu lại tầm mắt.
Vốn dĩ chỉ là một động tác nhỏ, nhưng không ngờ rằng lại dọa sợ mấy người học sinh bên kia màn hình, mấy người học đều ở cùng nhau, ở chỗ Từ Nam Nho không thấy được mà khoa tay múa chân tỏ vẻ khiếp sợ.
“Thầy Từ lúc nãy mới cười sao? Phắc, vậy mà thầy ấy lại cười?” Một học sinh thấp giọng nói.
“Lúc cười quả nhiên càng điển trai”.
“Tối vậy rồi mà thầy ấy còn nói chuyện với ai, hình như là nữ…”
“Oa, chắc là bạn gái rồi, còn ở chung!”
“Ở bên cạnh thầy áp lực rất lớn, tớ nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của thầy đã sợ rồi…”
… …
“Còn có câu hỏi nào không”. Từ Nam Nho cắt lời cuộc trò chuyện của đám học sinh.
Đám học sinh lắc đầu nguầy nguậy: “Không có không có”.
“Thầy bận việc của thầy đi, bọn em ngày mai nói sau cũng được”.
“Đúng đúng, đừng bỏ lơ sư mẫu”.
Từ Nam Nho: “...”
Dịch Tích cũng nghe thấy mấy người học sinh nói, nghe thấy hai chữ sư mẫu thì nhướng mày: “Này nghe già quá! Mấy bạn đổi xưng hô đi”.
Đám học sinh ở phía bên kia nghe thấy giọng cô, xôn xao nói: “Vậy gọi là gì ạ sư mẫu”.
Từ Nam Nho cũng nhìn cô một cái, giống như chờ cô trả lời.
Dịch Tích vẻ mặt nghiêm túc: “Chị gái xinh đẹp?”
Từ Nam Nho nghiêm nghị: “Thách em dám nói”.
Dịch Tích không phục: “Sao vậy! Anh có ý kiến gì, gọi em chứ không phải gọi anh, liên quan anh cái rắm!”
Đám học sinh ở phía bên kia màn hình nghe được thì đổ mồ hôi lạnh, sư mẫu…… Cũng quá trâu rồi.
Hơn nữa, vị thầy giáo vẫn luôn nghiêm túc trong mắt bọn họ lại không hề có chút giận dữ nào, ngược lại giống như còn hơi cười: “Không đứng đắn”.
“Mặc kệ em”. Dịch Tích hét vào máy tính của anh: “Về sau gọi là chị gái xinh đẹp nhé mấy em trai”.
Từ Nam Nho bất đắc dĩ nhưng cũng dung túng, dặn dò vài câu với học sinh rồi tắt video.
“Sao lại chỉ là mấy em trai?”
Từ Nam Nho hỏi.
Dịch Tích híp híp mắt: “Nhóm hạng mục của anh còn có nữ sinh?”
Từ Nam Nho: “Có”.
Dịch Tích: “Hừ!”
“Sao vậy?”
“Không có gì”. Dịch Tích ôm Chiêu Tài nhào ra khỏi phòng sách, Dịch Chiêu Tài đáng thương đang buồn ngủ bị cô làm cho tỉnh giấc.
“Meo?”
“Chiêu tài, tối nay chúng ta ngủ chung”.
“Meo”.
“Có thể lên giường tao là vinh hạnh lắm biết không, người bình thường như anh ấy sẽ không lên được”.
“Meo…”
Từ Nam Nho: “…”
Trong phòng làm việc, Dịch Tích ngồi nhìn Ôn Thiệu Nguyên ngồi trên sô pha.
“Này, anh nói rõ cho tôi nghe, lúc trước ông nội nói đính hôn là như thế nào”.
Ôn Thiệu Nguyên xua tay: “Ây da tôi đã nói rồi, người nhà tôi rất thích cô”.
“Gặp còn chưa gặp qua, là thích tôi hay là thích gia đình tôi”.