Thiên Kim Giả Hài Hước Như Vậy Sao Có Thể Là Phản Diện? - Chương 25: Chuyện Dọa Người Cứ Để Anh Lo, Cậu Không Làm Nổi Đâu
Cập nhật lúc: 06/09/2025 04:00
Đêm đó, tại khu dân cư Long Thành Phúc Địa.
Trong căn hộ hơn chín chục mét vuông chật kín người.
Trương Long mở cửa, chưa kịp bước vào đã bị một nắm gạo hất thẳng lên người. Ngay sau đó, một gương mặt quái dị đeo mặt nạ chồm tới, vừa la hét vừa phun nước đầy mặt hắn ta.
Trương Long ghê tởm, giận dữ lấy tay quẹt mặt, quăng thẳng cặp tài liệu lên tủ giày: "Mẹ! Mấy người này là ai vậy?!"
Trong nhà khói hương mù mịt, mấy kẻ mặc áo thun, đầu cài lông chim, đeo mặt nạ ma quái vừa múa vừa hò hét. Trương Long nổi gân xanh trên trán.
Đây chẳng phải mấy trò nhảy đồng, gọi hồn sao?
Một người phụ nữ ăn mặc giản dị vội vàng bước tới, đưa cho hắn một chiếc khăn: "Con trai, đừng nói linh tinh. Đây là bà đồng Triệu, người ta đến giúp nhà mình trừ tà đó!" Vẻ mặt bà ta hoảng sợ, nhìn quanh: "Nhà mình... không sạch sẽ đâu!"
Trương Long giật giật khóe miệng, đau đầu nói: "Mẹ, mẹ chỉ bị căng thẳng quá thôi! Trên đời này làm gì có ma quỷ?"
Nói thì nói vậy, nhưng trong mắt hắn ta thoáng hiện chút bất an. Như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt hắn ta ngày càng khó coi.
Trần Quế Phần lại không đồng tình với con trai, bà hoảng hốt nói: "Nếu không có ma, sao đồ đạc trong nhà lại tự nhiên bay lơ lửng giữa đêm? Cả nước trong vòi, chảy ra toàn là m.á.u đỏ!"
Trương Long nghẹn lời, hắn cũng không biết phải giải thích những hiện tượng kỳ quái này thế nào. Làm chuyện khuất tất, trong lòng vốn đã chột dạ. Hắn lo lắng Hà Văn Tiên đã biến thành hồn ma đến báo thù. Nhưng chuyện này không thể nói ra. Dù có bị dọa chết, hắn ta cũng cắn răng giấu kín!
Trương Long nhìn những hình vẽ quỷ quái bằng chất lỏng đỏ trên tường cùng tiếng chuông lắc không ngừng của bà đồng làm cho phiền muộn. Hắn muốn đuổi bọn họ ra ngoài. Nhưng lỡ như họ thật sự có thể đuổi được "thứ dơ bẩn" trong nhà đi thì sao?
"Thôi, tùy mẹ. Nhưng đừng để ai bén mảng tới phòng làm việc của con!" Trương Long cuối cùng cũng nhượng bộ. Hắn bực bội kéo cà vạt, tự khóa mình trong phòng sách.
Cùng lúc đó, A Ngọc và đàn em Cao Nhạc hớn hở trở lại Long Thành Phúc Địa.
"Đại ca, hôm qua anh dọa Trương Long rồi, hôm nay đến lượt em nhé?" Cao Nhạc háo hức. Hôm trước cậu ta còn định dọa cả cha mẹ Trương Long một thể, nhưng bị A Ngọc ngăn lại.
A Ngọc nói Cố Quyên Nhĩ đã dặn, "oan có đầu nợ có chủ", chỉ cần dọa một mình Trương Long là được, đừng liên lụy đến người vô can.
Cao Nhạc vốn là hồn ma ngàn năm từ thời Đường, nay mới được thả ra. Cậu ta như một đứa trẻ, chuyện gì cũng tò mò. Mặc dù dọa người là trò nghịch ngợm của trẻ con, nhưng ma dọa người thì cậu ta chưa thử bao giờ. Hôm qua thấy A Ngọc dọa Trương Long ngất xỉu, cậu ta cũng muốn chơi.
A Ngọc hưởng thụ sự ngưỡng mộ của đàn em, mũi cậu ta sắp vểnh đến trời: "Nghe anh này, chuyện dọa người cứ để anh lo, cậu không làm nổi đâu."
Cao Nhạc nheo mắt, khí thế trên người đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Anh chẳng phải nói anh em là ở trong tim sao? Vậy mà ngay cả cơ hội hù người cũng không nhường? Anh lừa tôi phải không?"
"Sao cậu lại nghĩ như vậy?" A Ngọc tỏ vẻ đau lòng: "Anh chỉ sợ cậu không có kinh nghiệm, lỡ tay dọa c.h.ế.t người. Lúc đó sẽ mang nghiệp chướng, Tiểu Nhĩ nói điều đó không tốt cho việc tu luyện của cậu."
Cao Nhạc cảm động, không ngờ A Ngọc lại nghĩ cho mình nhiều đến vậy. Quả nhiên là anh em tốt!
Còn A Ngọc thì thầm tính toán.
Tiểu Nhĩ đã nói, sau này làm việc sẽ phân công theo mức độ đóng góp. Nếu để Cao Nhạc dọa người, chẳng khác nào cướp công của cậu. Ít công lao thì ít nhang thơm. Không được!
------
Hai con ma chui vào nhà họ Trương, lập tức nhìn thấy mấy bà đồng đang bày trò ma quái trong phòng khách. Một nắm gạo bị rải thẳng vào mặt. Một nắm gạo lại hắt ra, xuyên thẳng qua n.g.ự.c Cao Nhạc, lập tức hóa thành tro đen. Vì số lượng ít, lại bị hòa lẫn vào số gạo lớn mà bà đồng rải ra, nên không ai để ý đến sự thay đổi nhỏ này. Cao Nhạc không vui, vỗ vỗ vai cho hết tro bụi.
Hai con ma đi xuyên qua đám người như chốn không người, tìm qua hai phòng, cuối cùng tìm thấy Trương Long trong phòng sách. Hắn đang xem tin nhắn trò chuyện của Hà Văn Tiên với bạn thân, định tìm ra manh mối về nơi cất giữ tấm vé số.
Cao Nhạc đã biết Trương Long là loại người gì qua lời kể của A Ngọc. Cậu ta khinh bỉ nhìn tên tiểu nhân hèn hạ đã hãm hại phụ nữ này.
Trương Long thì lo lắng đến mức sốt ruột, thời hạn đổi thưởng càng gần, hắn càng bồn chồn hơn.
A Ngọc đưa cho Cao Nhạc một ánh mắt ra hiệu.
Yên tâm, cứ để anh lo. Nhìn đây!
Cậu ta đi đến trước máy tính của Trương Long, đặt tay lên. Chớp mắt, màn hình tắt phụt.
Trương Long cau mày, đập con chuột: "Chuyện gì vậy?" Hắn đưa tay đỡ màn hình, đứng lên để kiểm tra xem có bị lỏng dây không.
Bất ngờ, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trên màn hình, Trương Long hoảng sợ kêu lên một tiếng, lùi lại điên cuồng. Hắn kinh hãi trừng mắt nhìn màn hình máy tính.
Trên màn hình là Hà Văn Tiên!!
Cô ta cúi đầu, khuôn mặt dưới ánh sáng xanh càng trở nên kỳ dị. Khóe môi cong lên một nụ cười quái dị, từ từ ngẩng đầu, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Trương Long.
Cơn sợ hãi tột độ khiến cổ họng Trương Long như bị một bàn tay vô hình siết chặt. Hắn muốn kêu lên nhưng chẳng thốt ra được lời nào.
Nhưng tiếng kêu vừa rồi của Trương Long đã khiến người bên ngoài nghe thấy. Trần Quế Phần vội vàng chạy vào, lo lắng: "Con trai, con sao vậy?" Vẻ mặt bà ấy đầy kinh hãi, cũng rất sợ những chuyện kỳ quái xảy ra trong nhà dạo gần đây.
Nhà ở thành phố lớn chẳng tốt chút nào, mới ở chưa được bao lâu đã có ma. Chẳng bằng căn nhà cũ ở quê!
Trương Long trợn mắt, co ro ở góc tường, trừng trừng nhìn màn hình máy tính, như thể vừa bị một cú sốc cực lớn. Hắn run rẩy chỉ vào màn hình máy tính.
"Lúc này, Hà Văn Tiên trên màn hình... bỗng nháy mắt với hắn, rồi chậm rãi bò ra khỏi màn hình!
Mắt Trương Long càng mở to hơn, gần như muốn lồi ra.
Trần Quế Phần thấy hắn như vậy, vội quay lại nhìn màn hình. Nhưng trên đó, ngoài vài hộp thoại chat, không có gì cả.
Bà lo lắng: "Con trai, con sao vậy? Bà Triệu, mau xem thử cho con tôi, có phải nó bị ma ám rồi không?!"
Người phụ nữ đeo mặt nạ ma quái vội vàng tiến lên, cầm chuông lẩm nhẩm vài câu trước mặt Trương Long.
Trương Long kinh hoàng nhìn bà ta.
Ngay trên vai bà Triệu, cái đầu của Hà Văn Tiên từ từ trồi ra, gương mặt cháy sém loang lổ, m.á.u thịt nhầy nhụa.
Áp lực kinh hoàng khiến Trương Long phun máu, ngất xỉu tại chỗ.
Trần Quế Phần sợ đến mức khóc òa lên, nhào tới ôm Trương Long, mất hồn mất vía.
Bà đồng Triệu thấy "khách hàng" nôn ra máu, sợ gặp rắc rối lớn. Bà ta đảo mắt, giọng điệu nặng nề: "Bà Trần, căn nhà này âm khí quá nặng. Quỷ hồn bám theo cậu Trương thực lực quá mạnh, tôi không đủ sức đối phó. Chỉ e... phải mời cao nhân khác."
"Cái gì?" Trần Quế Phần gần như tuyệt vọng: "Bà Triệu, bà không thể bỏ mặc con trai tôi! Tôi chỉ có một đứa con trai này thôi, bà nhất định phải cứu nó! Chúng tôi có tiền, tôi có thể trả thêm tiền cho bà!"
Bà đồng Triệu rất khó xử.
Nghề này bây giờ ngày càng khó kiếm ăn, bà cũng muốn kiếm tiền của Trần Quế Phần. Nhưng tình trạng của Trương Long, chính bà cũng không thể nắm chắc.