Thiên Kim Giả Hài Hước Như Vậy Sao Có Thể Là Phản Diện? - Chương 28: Giáo Sư Tào Tĩnh Uyển
Cập nhật lúc: 06/09/2025 04:01
Lưu Hồng Học và Lưu Hồng Vũ làm đối tượng thử nghiệm, khả năng thất bại là rất cao. Nếu thất bại, Lưu Thành Châu chỉ có thể chọn một trong hai, giữ lại một trái tim.
Khi nhìn thấy tờ giấy này, Lưu Thành Châu đã do dự rất lâu. Ông hiểu ý của Cố Quyên Nhĩ. Mặc dù tốc độ kiếm tiền của ông Lưu rất nhanh, nhưng vẫn không đủ để chi trả cho ca phẫu thuật. Hơn nữa, ông vẫn đang xếp hàng chờ tim.
Huống hồ, tim hiến tặng không phải là trái cây trên cây, muốn là có ngay.
Hiện tại, Lưu Hồng Học và Lưu Hồng Vũ sắp tròn hai mươi tuổi.
Bác sĩ từng nhấn mạnh, nếu qua tuổi hai mươi mà vẫn chưa có trái tim thay thế, thì cho dù có được, tỷ lệ phẫu thuật thành công cũng chỉ còn dưới 2%. Nghĩa là lúc ấy, không phải một người chết, mà là cả hai. Vì vậy, có nên làm đối tượng thử nghiệm hay không là một quyết định vô cùng đau đớn. Nhưng Lưu Thành Châu cuối cùng vẫn xuất hiện tại quán bar Thụy Sĩ, ông đã đưa ra quyết định của mình.
------
Hai mươi phút sau.
Một người phụ nữ dáng cao gầy, mặc đồ công sở chỉnh tề, khí chất tri thức ưu nhã, xuất hiện trước cửa quán bar.
Trong tay cô cầm một tập hồ sơ, đi thẳng vào văn phòng của Cố Tuyên Kiều.
Giơ tập hồ sơ lên, cô ta ngạc nhiên nói: "Kiều Kiều, cậu nói đúng, cơ thể cậu thực sự có vấn đề."
Cố Tuyên Kiều nheo mắt: "Nói rõ hơn đi."
Từ khi Cố Quyên Nhĩ hóa giải lời nguyền cho cô, lúc đầu Cố Tuyên Kiều chưa nhận ra khác biệt. Mãi đến ngày hôm sau, cô mới phát hiện thính giác, thị giác và thể lực của mình đều được cải thiện đáng kể. Ban đầu cô còn nghĩ là ảo giác, cho đến khi cô có thể một tay nhấc bổng chiếc xe của mình vào buổi trưa, Cố Tuyên Kiều mới nhận ra mọi chuyện không hề đơn giản.
Chiếc xe G-Class của Cố Tuyên Kiều nặng hơn hai tấn. Sức mạnh kinh khủng đến mức nào mới có thể một tay nhấc nó lên? Cố Tuyên Kiều tập võ nên sức tay cũng khá tốt. Một tay nhấc một người đàn ông trưởng thành thì không thành vấn đề, nhưng nhấc cả chiếc xe nặng hàng tấn thì đúng là "bất khả thi". Thế mà buổi trưa hôm đó, cô không chỉ nhấc được mà còn thấy rất nhẹ nhàng.
Nhận thấy điều bất thường, Cố Tuyên Kiều lập tức liên hệ với bạn thân để kiểm tra toàn bộ cơ thể.
Tào Tĩnh Uyển đẩy hồ sơ qua: "Dữ liệu cho thấy thể lực, sức bền, tốc độ phản ứng của cậu đều tăng đột biến. Cho đến nay, tôi chưa từng thấy ai có số liệu vượt trội như cậu."
Cố Tuyên Kiều hiện giờ giống như siêu nhân, khiến Tào Tĩnh Uyển liên tưởng đến Captain America trong phim. Sự biến đổi kỳ lạ này khơi dậy khao khát nghiên cứu mãnh liệt trong cô.
Nhưng Cố Tuyên Kiều là bạn của cô, cô sẽ không tự ý nghiên cứu mà không có sự cho phép của Kiều Kiều.
Cố Tuyên Kiều đọc xong số liệu, ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt khao khát của bạn mình. Giống như báo đói trên thảo nguyên khi nhìn thấy linh dương ngon lành. Đôi mắt đẹp sau cặp kính không gọng đang phát ra ánh sáng xanh, xanh đến nỗi Cố Tuyên Kiều cảm thấy hoảng sợ: "Cậu đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi cảm thấy giây tiếp theo mình sẽ nằm trên bàn mổ của cậu."
"Yên tâm, cậu còn chưa chết, tôi sẽ không mổ cậu đâu." Tào Tĩnh Uyển dừng lại một chút, rồi cười nửa miệng: "Hay là cậu cân nhắc ký vào giấy hiến xác? Tôi rất muốn biết thứ gì đã khiến cơ thể cậu biến đổi như vậy."
"Cảm ơn, nhưng tôi muốn hỏa táng sau khi chết." Cố Tuyên Kiều dứt khoát đóng tập tài liệu. Cô tuyệt đối sẽ không nói cho Tào Tĩnh Uyển biết nguyên nhân biến dị của mình.
Cô biết với tính cách của bạn mình, cô ấy chắc chắn sẽ không bỏ qua việc nghiên cứu Cố Quyên Nhĩ.
Tào Tĩnh Uyển không động thủ với cô, là vì hai người là bạn sống c.h.ế.t có nhau. Nhưng với tư cách là "nhà khoa học điên" thì chị gái này không có giới hạn đạo đức nào đâu.
Quả nhiên, Tào Tĩnh Uyển nhìn chằm chằm Cố Tuyên Kiều, không ngừng hỏi: "Nói thật đi, tôi nhớ trước khi thay đổi, cậu đã nhiều lần kêu đau đầu. Tôi kiểm tra rồi, chẳng có vấn đề gì. Chẳng lẽ đó là dấu hiệu ban đầu sao?"
"Tôi làm sao mà biết? Cậu chẳng phải chuyên gia trong lĩnh vực này sao? Tự nghiên cứu đi." Cố Tuyên Kiều ngước nhìn đồng hồ, nhắc nhở: "Tôi nhớ trước khi đến đây cậu nói sáu giờ mười có cuộc họp, giờ sắp sáu giờ rồi, không đi thì trễ đó."
"Chậc." Tào Tĩnh Uyển không moi được manh mối nào, trong lòng có chút tiếc nuối.
Nhưng cuộc họp tối nay lại rất quan trọng. Mấy lão già đó muốn cắt giảm tiền tài trợ cho dự án của cô, sao cô có thể nhả tiền ra được? Điều quan trọng nhất hiện tại là tìm đối tượng thử nghiệm, chứng minh cho họ thấy những suy luận và ý tưởng của cô đều đúng.
Tào Tĩnh Uyển không chịu thua, trợn mắt: "Tự nghiên cứu thì tự nghiên cứu! Tôi nhất định sẽ tìm ra vấn đề trên người cậu!" Nói xong liền quay người rời đi.
Nhưng vừa mở cửa văn phòng, một bóng người bất ngờ lao tới, "phịch" một tiếng quỳ sụp ngay trước mặt Tào Tĩnh Uyển.
Cô giật mình, theo phản xạ lùi lại nửa bước.
Người đàn ông quỳ dưới chân Tào Tĩnh Uyển đau khổ van xin: "Giáo sư Tào, tôi biết cô đang tìm đối tượng thử nghiệm tim nhân tạo. Xin cô hãy xem xét cho con trai tôi! Chúng là cặp song sinh dính liền, nhưng dùng chung một trái tim."
Người đến chính là Lưu Thành Châu.
Ông ôm theo một chồng hồ sơ dày cộp, hai tay dâng lên: "Đây là toàn bộ hồ sơ bệnh án suốt bao năm chạy chữa khắp các bệnh viện lớn nhỏ, xin cô hãy xem qua một lần!"
Tào Tĩnh Uyển nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Ánh mắt sắc bén sau cặp kính đánh giá người đàn ông trung niên trước mặt. Thời gian đã để lại dấu vết tàn nhẫn trên người ông, trông ông như đã ngoài năm mươi tuổi. Tính ra tuổi của hai đứa con chắc chắn không còn nhỏ. Tuổi càng lớn, gánh nặng cho tim càng nặng. Thể chất không đủ, rất dễ trở thành yếu tố then chốt khiến thí nghiệm thất bại.
Theo nguyên tắc, cô thường sẽ từ chối những ứng cử viên kiểu này.
Tào Tĩnh Uyển cau mày, không vội từ chối Lưu Thành Châu, mà hỏi ngược lại: "Sao ông lại biết tôi? Và làm sao lại biết hôm nay tôi sẽ xuất hiện ở đây?"
Cô có chút cảnh giác, vô thức lùi lại một bước.
Cố Tuyên Kiều cũng lập tức hiểu ý.
Bạn thân vừa hỏi, cô đã biết đối phương đang nghĩ gì. Tay Cố Tuyên Kiều lặng lẽ lướt đến dưới bàn, chạm vào món vũ khí lạnh lẽo. Chỉ cần người ở cửa có chút bất thường, cô sẽ lập tức ra tay hạ gục.
Trên tờ giấy Cố Quyên Nhĩ đưa, từng dặn kỹ Lưu Thành Châu.
Nếu đối phương hỏi hai câu này, cứ trả lời thành thật.
Lưu Thành Châu lấy tờ giấy ra, đưa tới: "Một vị cao nhân đã chỉ điểm cho tôi đến đây, nói rằng cô là hy vọng cuối cùng của con trai tôi."
Đôi mắt ông ngập đầy cầu khẩn, khoé mắt in rõ từng vết chân chim. Vẻ mặt mạnh mẽ nhưng lại chứa đựng sự yếu mềm. Một người đàn ông từng trải mà giờ lại khom lưng van xin, cảnh tượng khiến người ta không thể không động lòng.
Vẻ mặt nghiêm nghị của Tào Tĩnh Uyển dịu đi.
Cô cúi đầu lật xem tài liệu về con trai của Lưu Thành Châu, ngạc nhiên khi thấy người đàn ông trông có vẻ hơn năm mươi tuổi này, con trai lại chưa đến hai mươi.
Tào Tĩnh Uyển lật vài trang dữ liệu, càng xem mắt cô càng mở to.
Tình trạng của cặp song sinh dính liền này, như là được "đo ni đóng giày" cho thí nghiệm của cô. Thể trạng của hai anh em đang ở thời kỳ đỉnh cao, rất thích hợp cho phẫu thuật. Một khi qua tuổi hai mươi, sức khỏe tụt dốc, trái tim chung kia sẽ không thể gánh nổi.