Thiên Kim Giả Hài Hước Như Vậy Sao Có Thể Là Phản Diện? - Chương 63: Nó Có Thể Tàng Hình
Cập nhật lúc: 06/09/2025 04:03
"Cô đang cười gì vậy?" Giọng Cố Tuyên Kiều lập tức vểnh cao, giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, phản ứng cực kỳ nhạy cảm.
"Không có gì đâu, tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện buồn cười thôi." Cố Quyên Nhĩ chột dạ, vội vàng liếc mắt nhìn sang chỗ khác.
Cố Tuyên Kiều nghi ngờ nhìn chằm chằm Cố Quyên Nhĩ, rõ ràng không tin: "Cô vừa nhìn thấy gì phải không?"
An Mộng và Lão trọc Minh cũng căng thẳng nhìn về phía Cố Quyên Nhĩ. Trong đó, Lão trọc Minh là người quen thuộc với Cố Quyên Nhĩ nhất. Ông ta đảo mắt, đột nhiên nói: "Chân giò hầm – gà cay – tôm hùm?"
Cố Quyên Nhĩ vẫn không có phản ứng gì.
Lão trọc Minh thở phào nhẹ nhõm, xem ra thật sự không nhìn thấy. Ông ta vừa nói chuyện bị hụt hơi, vừa hối thúc: "Cố thí chủ, chuyện không quan trọng thì đừng nghĩ nhiều. Mau rời khỏi đây thôi, nơi này tà ma quá!"
Ba người vẫn còn sợ hãi, vội vàng đi theo Cố Quyên Nhĩ.
Suốt chặng đường, Cố Quyên Nhĩ đều cố nhịn cười.
Nhưng... nhịn không nổi.
Thỉnh thoảng cô ấy lại quay đầu đi, cả người run rẩy. Ba người kia càng thêm nghi ngờ, cô ấy đã nhìn thấy những thứ không nên thấy. Dù trong lòng ai cũng tò mò, nhưng cả ba lại hết sức ăn ý, không ai nhắc đến chuyện đó.
Đùa à? Lúc này, ngoài việc giả vờ ngu ngơ ra, thì còn cách nào để lấy lại thể diện không?
——
Ra khỏi hang động "mũi" là một vùng đồng bằng rộng lớn.
Cố Tuyên Kiều mặt lạnh tanh nói: "Trên đồng bằng này có vô số đầm lầy. Đầm lầy thông thường rơi vào vẫn có cách thoát ra. Nhưng đầm lầy ở đảo Ác Quỷ là dung dịch axit mạnh, ai rơi vào sẽ bị hòa tan toàn bộ."
"Người tạo ra đảo Ác Quỷ này, cũng biến thái thật đấy." Cố Quyên Nhĩ xoa xoa chóp mũi, nói đầy vẻ thích thú.
Câu nói khiến Cố Tuyên Kiều giật mình: "Ý cô là hòn đảo này do con người tạo ra sao?"
"Không thì cô nghĩ từ đâu mà ra?" Cố Quyên Nhĩ khoanh tay, vừa nhớ lại toàn cảnh đảo Ác Quỷ vừa chậm rãi nói: "Các cô không phải người trong huyền môn, không quen thuộc với bố cục của đảo Ác Quỷ. Trong huyền môn, nhiều trận pháp thường lấy dương khắc âm, nhưng người tạo ra đảo Ác Quỷ này lại cố tình đảo ngược pháp trận lấy âm khắc dương. Rõ ràng là muốn trấn áp thứ gì đó."
"Lão Thùng Cơm, ông cũng nhận ra chứ?" An Mộng tò mò hỏi.
Lão trọc Minh miệng hở gió, vòng vo đáp: "Bần tăng là người của Phật môn, tuy có vài thứ tương thông với Đạo môn, nhưng suy cho cùng vẫn có khác biệt."
"Không biết thì không biết, nói lòng vòng làm gì?" Có lẽ vì đã cùng Lão trọc Minh gặp chuyện mất mặt, An Mộng đối với ông ta càng ngày càng tùy tiện.
"Thứ bị trấn áp... là gì?" Cố Tuyên Kiều tò mò hỏi.
"Rất có thể là thứ mà Hoàng thất Tản Lợi Tư muốn các cô lấy ra." Cố Quyên Nhĩ cũng rất tò mò.
Kẻ bố trí trận pháp này quả thật có ý tưởng cao thâm.
Hắn ta dùng Nhân Tiêu để sản sinh âm khí, chứ không dùng xác chết. Xác c.h.ế.t lâu ngày sẽ tạo âm khí biến hóa thành mộ địa nuôi xác, từ đó sinh ra cương thi. Cương thi thì có thể tiếp tục tiến hóa, thậm chí thoát khỏi đảo. Nhưng Nhân Tiêu thì không. Chúng sống theo bầy, có ý thức lãnh thổ rất mạnh, tuyệt đối sẽ không rời đi.
——
"Tiểu Kiều!" Giọng nói đầy vui mừng của Vân Lãng vang lên từ phía bên phải.
Mấy người quay đầu lại, Vân Lãng ban đầu mang theo hơn ba mươi người, giờ chỉ còn hơn mười người. Ai nấy đều chật vật, có người còn mất cả bàn chân, phải dìu nhau đi.
"“Sao lại thành ra thế này?" Cố Tuyên Kiều cau mày.
Vân Lãng thở dài giải thích: "Khu vực cô phụ trách không phải đồng cỏ, nên không biết mức độ nguy hiểm của nó. Đầm lầy ở đây... là 'đầm sống'. Chúng có quy luật vận động riêng, chúng tôi phải quan sát rất lâu mới tìm được chút quy luật để vượt qua." Có thể giữ lại nhiều người như vậy, Vân Lãng đã thấy đủ may mắn.
Tuy nhiên, trong lòng hắn lại càng kinh ngạc. So với đầm lầy, Nhân Tiêu ở dãy núi "răng nanh" còn khó đối phó hơn. Đội của Cố Tuyên Kiều chỉ có bốn người, tuy trông hơi chật vật nhưng tất cả đều an toàn.
Là nhờ thực lực sao?
Vân Lãng nhớ tới trong tay Cố Quyên Nhĩ có bùa chú của Thượng Trí Kiên, liền nghi ngờ nhìn cô và Lão trọc Minh, không tin rằng họ có bản lĩnh bảo vệ Cố Tuyên Kiều và An Mộng đi qua hang động "mũi" một cách an toàn.
Nhận ra ánh mắt của Vân Lãng, Lão trọc Minh nhe răng cười với hắn, để lộ khoảng trống mất răng cửa, trông vừa buồn cười vừa khó chịu.
Khóe môi Vân Lãng giật giật. Hai người này chắc chắn là đồ lừa đảo!
Ánh mắt Vân Lãng đột nhiên khựng lại, vượt qua mấy người Cố Quyên Nhĩ, nhìn về phía sau. Chỉ thấy nhóm lính đánh thuê Báo Đen và người Nhật Bản đang chậm rãi tiến đến.
So với đội của Cố Tuyên Kiều và Vân Lãng, hai đội kia dù mất người nhưng tinh thần và trạng thái lại tốt hơn nhiều. Người đứng trước mặt Vân Lãng ngoài vẻ mặt căng thẳng, không có bất kỳ vết thương nào.
Vân Lãng nheo mắt, trong lòng khẽ động.
Cố Quyên Nhĩ liếc mắt nhìn hai đội vừa đuổi kịp, mỉm cười đầy ẩn ý.
Trong hang động, nhóm Cố Tuyên Kiều bị ảo giác cản trở nên tốn không ít thời gian. Bất cứ ai đi qua trận Quỷ Nhãn Tu La đều sẽ ảo cảnh tấn công.
Cố Tuyên Kiều và hai người kia phải dựa vào giả thiên nhãn do cô ấy vẽ, mới thoát chết.
Ấy vậy mà Ai Khắc và Xuyên Khẩu Huệ Tử nhanh chóng bắt kịp, rất có thể bọn họ không hề bị ảo giác ảnh hưởng.
Tất nhiên, cũng không loại trừ khả năng họ có bảo vật phá ảo cảnh. Trong giới huyền học, nhiều món tưởng như tầm thường, thực ra lại là chí bảo của huyền môn. Chưa kể còn có những bảo vật lộng lẫy của các triều đại huy hoàng.
Ánh mắt Cố Quyên Nhĩ nhìn Xuyên Khẩu Huệ Tử. Quả nhiên, trong tay cô ta đang phe phẩy một cây quạt đuôi công. Bề mặt quạt tỏa ra ánh sáng lưu ly, khi vẫy lại có mùi hương lạ tỏa ra.
Xuyên Khẩu Huệ Tử thấy ánh mắt Cố Quyên Nhĩ đổ dồn vào cây quạt trong tay mình, đắc ý giới thiệu: "Đẹp không? Đây chính là bảo vật đấy. Cực kỳ trân quý, có công hiệu thần kỳ giúp người ta nhập mộng, có thể khắc chế ảo cảnh."
"Phụt..." Cố Quyên Nhĩ lại bật cười thành tiếng.
Lão trọc Minh buồn bực nói: "Đủ rồi đấy, cười suốt từ nãy đến giờ rồi. Cho dù có nhìn thấy gì, cũng đừng kiêu ngạo như vậy, tôi khuyên cô nên sống tử tế hơn!"
Cố Quyên Nhĩ mặt đầy vô tội: "Tôi cười vì cô ta coi cái quạt rách đó là bảo vật, mà không hề biết công dụng thật sự. Tôi nhìn thấy cái gì chứ? Chính tôi còn chẳng rõ tôi đã thấy cái gì, ông lại biết chắc thế à?"
Lão trọc Minh mà nói cho cô ấy biết thì có ma. Ông ta liếc trắng mắt: "Cô cứ giả vờ đi! Hừ!"
Ông thề, nếu Cố Quyên Nhĩ thực sự không nhìn thấy gì, ông ta sẽ c.h.ặ.t đ.ầ.u mình xuống làm ghế cho cô ngồi.
...
Cây Quý phi Tước Vũ Phiến đó đã ở trong tay Xuyên Khẩu Huệ Tử hơn mười năm. Nhờ báu vật này, cô ta đã nhiều lần thoát chết. Đây là một trong những át chủ bài đắc ý nhất của cô ta. Trong giang hồ cũng đầy lời đồn về món bảo vật này.
Ấy thế mà Cố Quyên Nhĩ lại ngay trước mặt Xuyên Khẩu Huệ Tử, chế giễu cô ta không biết cách sử dụng.
Cái này không phải chửi người thì là gì? Xuyên Khẩu Huệ Tử cho rằng ngoài mình ra, trên đời này không ai hiểu rõ cây quạt này hơn cô ta. Lập tức bất mãn: "Cô có ý gì? Chẳng lẽ cây Quý phi Tước Vũ Phiến này còn có công dụng khác sao?"
"Tất nhiên rồi!" Cố Quyên Nhĩ nghiêm túc gật đầu, từng chữ rõ ràng: "Nó có thể tàng hình!"