Thiên Kim Giả Hài Hước Như Vậy Sao Có Thể Là Phản Diện? - Chương 81: Hồ Bát Tiên - Hồ Lệ

Cập nhật lúc: 06/09/2025 04:04

Hồ Lệ đột ngột ngồi bật dậy, nghiến răng nói: "Cô không thể đối xử với tôi như vậy, tháng sau phải cho tôi thêm mười viên Hóa Hình Đan!"

"Năm viên." Cố Quyên Nhĩ mặt không đổi sắc, thẳng tay chặt nửa.

"Chín viên!" Hồ Lệ tức đến mức râu mép như sắp dựng đứng, đập bàn rầm rầm.

"Bốn viên." Cố Quyên Nhĩ còn không thương lượng, giảm thẳng.

Đuôi của Hồ Lệ run rẩy: "Đùa à? Đây mà gọi là trả giá à? Đây là đe dọa trắng trợn thì có!"

"Năm viên thì năm viên!" Vận mệnh của tộc mình nằm trong tay Cố Quyên Nhĩ, Hồ Lệ đành phải nhượng bộ.

Cố Quyên Nhĩ bán phần lớn số Kỳ Diệu Thảo đào được từ Đảo Ác Ma cho Hồ Lệ, đổi về một đống linh thảo khác. Cô nhét từng bó linh thảo vào quần đùi của mình. Lúc rời đi còn tiện tay vơ vài món đồ chơi bắt mắt trong cửa hàng Hồ Bát Tiên.

Hồ Lệ tức đến mức biến luôn về nguyên hình, nhảy loạn trên núi vàng, giống hệt một con mèo bị chọc giận.

Nguyên hình của cô ta chỉ cỡ hai bàn tay, bé nhỏ xinh xắn, nhìn vào còn khiến người ta mềm lòng.

Một con hồ ly năm đuôi, lông tím óng ánh, nhịn không được lên tiếng: "Trưởng lão, hồ tộc chúng ta vốn là thế lực mạnh nhất trong giới yêu quái. Sao phải sợ một con người nhỏ bé kia chứ?"

"Đúng thế. Dù chúng ta cần cô ta luyện Hóa Hình Đan, nhưng cũng không thể để cô ta rút rỉa nhiều lợi lộc như vậy! Ba năm qua, cô ta đã lấy đi gần một phần ba sản lượng linh thảo của hồ tộc chúng ta." Một con cáo xám khác bất mãn phụ họa.

Sắc mặt Hồ Lệ lập tức trầm xuống, ánh mắt lóe sát khí. Thân hình cô ta đột nhiên phình to, chín cái đuôi quét mạnh, quấn chặt hai con hồ ly đang đứng ra bất mãn.

"Các ngươi đang nghi ngờ quyết định của ta?" Giọng nói quyến rũ của Hồ Lệ đầy sát khí. Hai con hồ ly này đã tu luyện được năm đuôi, thực lực trong tộc không hề yếu. Nhưng lúc này, dưới uy áp khổng lồ của Hồ Lệ, chúng chẳng khác nào lá rụng trong gió, run rẩy cầu xin: "Vãn bối không dám, xin trưởng lão bớt giận!"

"Xin trưởng lão tha mạng, chúng tôi chỉ là... chỉ là tiếc đống linh thảo cực khổ mới trồng được, mà lại bán rẻ cho Cố Quyên Nhĩ như thế..."

Hồ Lệ trừng mắt: "Còn dám nói!" Cô ta vung đuôi, hai con hồ ly bị ném mạnh vào tường, phun ra máu.

"Xin trưởng lão bớt giận." Hồ ly áo xanh từ ngoài đi vào, khom mình cầu tình cho đồng tộc: "Họ không biết rõ sự tình, xin trưởng lão tha tội."

Thấy hắn xuất hiện, hồ ly tím năm đuôi kia liền dựa dẫm, ấm ức nói: "Trưởng lão, lần nào Cố Quyên Nhĩ tới cũng gây náo loạn, muốn lấy bao nhiêu linh thảo liền lấy bấy nhiêu. Trong tộc oán khí đã chất đầy, nếu cứ thế này thì lòng người khó yên!"

"Hừ, lũ ngốc các ngươi thì biết gì?" Hồ Lệ biến lại thành hình người.

Cô ta vắt chân lên vai con cáo hồ ly áo xanh, vừa hút thuốc vừa nói: "Ngàn năm trước, linh khí suy yếu. Ta phải dùng chính tu vi của mình hòa làm một với động thiên phúc địa này mới giữ nổi sinh cơ cho hồ tộc."

Ánh mắt cô ta thoáng ảm đạm: "Nhưng nay tu vi ta sa sút, linh khí trong phúc địa cũng ngày càng cạn. Hậu bối tu luyện vất vả lắm mới được ba đuôi, phần lớn đều chẳng hóa hình nổi."

"Linh đan của Cố Quyên Nhĩ là thuốc cứu mạng cho tộc ta. Nếu cô ta thực sự muốn chiếm lợi, hoàn toàn có thể làm chủ sinh tử của mọi người trong tộc. Chiếm núi làm vua, nô dịch hồ tộc."

"Nhưng cô ta không hề... chỉ lấy đi những loại linh thảo không quá quý hiếm!"

Hồ Lệ hút một hơi thuốc, nhả ra hai vòng khói chồng lên nhau. Cố Quyên Nhĩ có vẻ tham lam, nhưng những linh dược cô ta cần đa số đều là loại mọc nhanh, giá trị chẳng cao. Những dược liệu trân quý, cô ta hiếm khi mở miệng, chỉ lấy một hai cây khi cần.

Hồ tộc đã chịu ơn lớn của Cố Quyên Nhĩ. Chỉ có điều người phụ nữ này quá đáng ghét, còn mơ mộng muốn bắt cô ta về làm thú cưng!

Sinh mệnh quý giá, ái tình càng quý giá hơn. Nhưng nếu vì tự do... cả hai đều có thể vứt bỏ!

Mạng sống của Hồ Lệ đã gắn liền với phúc địa này, cả đời cô ta không thể rời khỏi đây.

Tuy nhiên, con cháu trong tộc sau khi hóa hình lại có cơ hội chen chân vào nhân gian, dần dần tìm hiểu được quy tắc của thế giới loài người.

Chỉ tiếc hồ tộc ở nhân gian chẳng có thế lực, không có căn cơ. Nơi duy nhất có thể đặt chân chính là cửa tiệm Hồ Bát Tiên này.

Hồ Lệ gõ tẩu thuốc lên đầu hồ ly mặc áo xanh, gạt tàn thuốc rồi lại nhét thêm một ít t.h.u.ố.c lá vào: "Thanh Dung, ngươi nói xem, ta có nên chọn một hai hậu duệ lanh lợi nhờ Cố Quyên Nhĩ dìu dắt, mở mang thế lực hồ tộc ở nhân gian không?"

Dù ở trong phúc địa, nhưng cô ta vẫn cảm nhận được linh khí vốn khô cạn của thế giới này lại đang có dấu hiệu hồi sinh. Hồ Lệ đã sống hàng nghìn năm, đây là lần đầu tiên cô ta cảm nhận được sự sống của linh khí. Tim đã sớm héo khô, nay bỗng rung động trở lại. Cũng giống như cái ngày đầu tiên thấy Cố Quyên Nhĩ cho con cháu của cô ta ăn Hóa Hình Đan vậy.

"Quyết định của trưởng lão là tốt nhất." Thanh Dung gạt tàn thuốc trên đầu, mỉm cười đầy yêu chiều.

Hồ Lệ đột nhiên nở nụ cười nham hiểm: "Cố Quyên Nhĩ là một người phụ nữ đáng ghét. Cô ta làm ta đau lòng, thì ta phải làm cho cô ta đau đầu. Cử con hồ ly đó đi!"

Thanh Dung bất lực: "Vâng."

Hồ Lệ quay lại ổ vàng của mình, vung tay, hai con hồ ly bị quấn chặt như cái bánh chưng. Thanh Dung mang chúng ra ngoài, phía sau truyền đến tiếng lầm bẩm không vui của Hồ Lệ: "Con nhỏ họ Cố c.h.ế.t tiệt, chắc chắn cố tình phớt lờ tấm biển ta viết. Thanh Dung, lập tức làm một tấm biển thật lớn treo ở cửa, viết bằng tám thứ tiếng cho ta, vẫn là 'Cố Quyên Nhĩ và chó cấm vào trong'!"

"Vâng!" Thanh Dung đóng cửa hang lại.

...

Trên đường về nhà, Cố Quyên Nhĩ đột nhiên rùng mình.

Cô hoài nghi sờ sờ cánh tay mình, sao lại cảm thấy lạnh thế nhỉ?

Ngẩng lên nhìn trời, mây đen dày đặc, thỉnh thoảng lại có một cơn gió lạ thổi qua.

Sắp mưa sao? Vậy thì đúng là lúc thích hợp để luyện đan!

Về dưới chung cư, Cố Quyên Nhĩ tiện tay mua mấy cái nồi đất về làm lò luyện đan. Theo lẽ thường, một luyện đan sư chân chính phải có lò luyện đan. Nhưng Cố Quyên Nhĩ thì khác, cô đâu phải luyện đan sư chính thống, chẳng qua chỉ là đam mê sở thích!

Bước vào nhà, đã thấy A Ngọc và Cao Nhạc kẹp lấy Hàn Tuyết Nhu ngồi giữa, cùng nhau xem Chân Hoàn Truyện.

Đây là bộ phim yêu thích của A Ngọc. Mặc dù nhiều lúc vừa xem vừa chửi rủa, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc cậu ta thuộc làu lời thoại trong phim.

Thấy Cố Quyên Nhĩ trở về, A Ngọc liền bày dáng điệu yểu điệu, bĩu môi: "Ối chà! Sáng sớm đi đâu mất tăm, giờ mới vác xác về? Chẳng lẽ lại cùng tên cuồng đồ nào phong hoa tuyết nguyệt, không biết trời đất là gì rồi?"

Cố Quyên Nhĩ nheo mắt, cười lạnh: "Xem ra cậu ăn Hoan Nghi Hương nhiều quá nên ảo tưởng rồi. Từ mai... à không, hai ngày liền, nhang giảm đi một nửa."

Sắc mặt A Ngọc thay đổi đột ngột, cậu ta lập tức lăn tới ôm chân Cố Quyên Nhĩ gào lên: "Không được! Không có nhang, thần thiếp làm không nổi, thần thiếp làm không nổi a~~~!"

Cố Quyên Nhĩ một cước đá văng cậu ta ra xa.

Hàn Tuyết Nhu ngơ ngác nhìn, quay sang hỏi Cao Nhạc bên cạnh: "Hai người họ đang chơi gì vậy?"

"Ai biết được? Chắc lại phát bệnh rồi." Cao Nhạc mắt vẫn dán chặt màn hình, nước dãi chảy ròng ròng: "Trời ạ... nhiều tiểu mỹ nhân quá... hi hi hi hi hi hi..."

Ngay lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

"Cốc cốc, cốc cốc." Âm thanh rất nhã nhặn, có lễ độ. Không phải An Mộng, cũng không phải Cố Tuyên Kiều.

Bởi vì An Mộng toàn dùng chân đá cửa, còn Cố Tuyên Kiều thì chỉ gõ đúng hai cái.

A Ngọc lập tức im thin thít, thò đầu ra nhìn qua khe cửa rồi bật dậy hưng phấn hét lên với Cao Nhạc: "Tiểu đệ!!! Là quần lót lọt khe màu đỏ!"

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.