Thiên Kim Thật Lại Là Tôi - Chương 42
Cập nhật lúc: 25/12/2025 07:50
Ông Trình ở một bên mỉm cười, quay đầu nhìn về phía con trai Trình Ngạn Xương nói: "Tiểu Xương, về sau con và Ngữ Dung đi học đại học chung nơi rồi, nhớ chăm sóc con bé thật tốt nhé."
Bà Trình nhỏ ở một bên cười gật đầu, mặt mày đầy kiêu ngạo nhìn con trai mình.
"Ba, chú, dì, mọi người cứ yên tâm. Con sẽ chăm sóc Ngữ Dung thật tốt." Trình Ngạn Xương vừa cười vừa cam đoan.
Cũng chọc cho mấy người lớn cười ha hả, vui vẻ, cực kỳ hòa thuận.
Ngay khi tiếng cười vừa dứt trong giây lát, ông Hứa đang định mở miệng nói gì đó thì một âm thanh già nua từ một bên truyền đến, ngắt lời ông ta…
... "Có chuyện gì vui vẻ thế."
Vừa dứt lời, mấy người Bạch Ngữ Dung cùng nhau quay đầu nhìn về hướng âm thanh phát ra, khách mời rối rít di chuyển để nhường đường đi, tiếp đó họ nhìn thấy bà nội Bạch ngồi trên xe lăn được Chu Phổ đẩy, mỉm cười xuất hiện ở trước mặt mọi người.
"Mẹ?! Sao mẹ lại về rồi ạ." Vẻ mặt Bạch Văn Liên ngạc nhiên mừng rỡ, ông ta bước nhanh về phía bà nội Bạch, cũng không để ý đến sự hơi thay đổi sắc mặt của Hứa Tần Nhã, cũng như ánh nhìn thoáng qua ngoài cửa.
"Sao nào? Nhà của mẹ mà mẹ không thể quay về à?" Bà nội Bạch nhìn nhìn đứa con trai của mình, làm bộ trách cứ.
"Con đâu có ý này đâu, còn không phải do con lo lắng đến sức khỏe của mẹ ư." Bạch Văn Liên vừa cười vừa trả lời: "Nhà đông người, con sợ mẹ mệt."
"Cho nên mẹ đã dẫn bác sĩ theo cùng này." Bà nội Bạch mỉm cười mà nói, dừng một chút quay đầu nhìn về phía Chu Phổ đang đẩy xe lăn giúp mình, giới thiệu hai người với nhau: "Bác sĩ Chu, đây là đứa con trai kém cỏi của tôi - Văn Liên, vị này là bác sĩ Chu."
"Chào bác sĩ Chu." Bạch Văn Liên đứng dậy cúi người chào Chu Phổ: "Kẻ hèn tôi bình thường hay bận rộn công việc, may mà có anh chăm lo."
"Đây là chuyện tôi phải làm. Ngài Bạch khách sáo quá." Chu Phổ khẽ gật đầu không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Khi hai người họ đang nói chuyện thì nhóm người Bạch Ngữ Dung cũng đứng tụ lại chỗ bà nội Bạch, sau khi họ nhao nhao chào hỏi xong, Hứa Tần Nhã mới cười nói: "Mẹ, hôm nay nhà chúng ta có rất nhiều khách tới, có một vài người là những người bạn đã lâu mẹ không gặp, chi bằng con cho Ngữ Dung theo mẹ đi gặp rồi hàn huyên đôi chút với họ ạ?"
"Không vội." Bà nội Bạch giơ tay lên, sau khi cắt ngang tính toán của Hứa Tần Nhã, nhìn hết trong đám người một lượt, chắc chắn không thấy bóng dáng Tô Tái Tái đâu thì mới nhìn về phía Bạch Văn Liên lần nữa, mở miệng nói với giọng hơi trầm xuống: "Văn Liên, Tái Tái đâu?"
"Dạ..." Bạch Văn Liên nghẹn lời, nhìn về phía Hứa Tần Nhã.
Hứa Tần Nhã lập tức tươi cười tiếp lời: "Tiểu Tái đã ra ngoài từ sáng sớm hôm nay rồi, đến bây giờ con bé còn chưa về nữa ạ. Mẹ, nếu không thì con dẫn mẹ đi gặp bạn bè trước rồi sau đó để người trong nhà gọi điện thoại cho Tiểu Tái, bảo con bé mau chóng quay về?"
Bà nội Bạch nghe thế thì hờ hững liếc nhìn Hứa Tần Nhã sau đó mới mở miệng nói với giọng điệu bình tĩnh: "Ồ? Buổi tiệc trong nhà bắt đầu lâu như vậy, mà mấy đứa vẫn chưa gọi điện cho con bé à?"
Nụ cười trên mặt Hứa Tần Nhã vụt tắt, suýt chút nữa không nở nụ cười lại.
Ông Hứa đứng bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ này của con gái thì lập tức cười ha hả mở miệng nói chen vào: "Bà thông gia, hôm nay trong buổi tiệc bận rộn quá, khách khứa tới cũng đông, khó tránh được điều sơ suất. Bà coi, trong nhà có nhiều người như thế, không khí cũng không thông thoáng lắm, không bằng tôi đi hít thở một chút không khí mới mẻ với bà nhé, vừa ăn đồ ăn vừa đợi Tần Nhã gọi điện cho cháu ngoại của tôi có được không?"
Ông Hứa dừng một chút rồi nói tiếp: "Trong lòng tôi cũng rất nhớ con bé, còn bảo khi nào gặp mặt phải tặng nó một món quà gặp mặt mới được."
"Ồ? Vậy sao?" Bà nội Bạch cười cười, gật đầu còn nói: "Vừa khéo, tôi cũng có quà muốn đưa cho Tái Tái."
Bà nội Bạch vẫn phải chừa thể diện cho ông Hứa, cho nên sắc mặt cũng dịu bớt đi.
Nhưng chỉ có Hứa Tần Nhã ở bên cạnh nghe bà nội Bạch chỉ nhắc tới Tô Tái Tái, lại không đoái hoài gì đến Bạch Ngữ Dung, lập tức nói nửa đùa nửa thật: "Mẹ, mẹ cũng đừng bên nặng bên nhẹ chứ, lần này Ngữ Dung thi đậu đại học Đế Đô đấy ạ."
Bà nội Bạch nghe thế thì thản nhiên liếc mắt nhìn Hứa Tần Nhã, còn chưa kịp nói gì thì ông Hứa đã gọi "Tần Nhã" với giọng điệu nặng nề, ngừng một chút lại nhìn rồi nói với con gái: "Tiểu Tái mới về thôi."
Nói xong lại cụp mắt đi, mang theo ẩn ý.
Hứa Tần Nhã thấy thế mới không tình nguyện mà im lặng.
Bạch Ngữ Dung lập tức kéo tay Hứa Tần Nhã, cười dịu dàng mở miệng nói: "Ông ngoại nói đúng đó mẹ ơi, Tiểu Tái mới về thôi."
Cô ta ngừng một chút lại nhìn về phía bà nội Bạch, điềm đạm mở miệng: "Với con mà nói, không có gì có thể làm con vui bằng việc bà nội có thể về nhà tham dự buổi tiệc của con. Bất kỳ món quà nào cũng không thể sánh bằng đâu."
Ông Hứa nghe thì cười ha hả gật đầu lia lịa: "Vẫn là Ngữ Dung hiểu chuyện."
Mà nét mặt của bà nội Bạch cuối cùng cũng dịu đi đôi chút, sau khi gật đầu thì đưa mắt nhìn Bạch Ngữ Dung, ra vẻ kiêu ngạo: "Tất nhiên mẹ có chuẩn bị cho Ngữ Dung một phần chứ."
Ngừng một chút, bà ấy lại nhìn về phía ông Hứa, thẳng thừng nói rõ với mấy người Hứa Tần Nhã: "Một cái là chỗ ở thủ đô năm đó của chú hai, một cái khác là một căn chung cư nhỏ đứng tên của mẹ."
"Khu vực chỗ căn hộ nhỏ tuy không lớn, nhưng mẹ đã nhờ người ta định giá thử rồi, giá cả của hai nơi đều không khác nhau mấy."
Hứa Tần Nhã nghe thế thì lập tức tính toán trong lòng, gửi cho Bạch Ngữ Dung một cái nhìn.
Chỗ ở của ông hai Bạch ở thủ đô thì bà ta có biết, đợt trước lúc bà ta đi thăm mẹ chồng ở bệnh viện cũng đã muốn nói mẹ chồng cho Ngữ Dung chỗ đó.
Nhưng sau này, bà ta nhờ người đến thủ đô để xem trước xong thì lại đổi ý, vị trí xa xôi không nói, căn nhà cũng rất cũ kỹ. Ngoài ra còn một nguyên nhân mấu chốt nhất khiến cho căn nhà này dù ở thủ đô tấc đất tấc vàng có bán cũng không được giá.
Cách đó không xa chính là đất nghĩa địa. Nói dễ nghe thì giá gần bằng như nhau, nhưng trên thực tế thì khác nhau không chỉ một chút.
Đợi lát nữa nhất định bà ta phải phải lén nhắc Ngữ Dung một tiếng.
"Ôi chao, đây đều là việc nhỏ, so với cái này..." Ông Hứa cười ha hả còn nói: "Bà thông gia, tôi nghe nói trường học của Tiểu Tái còn chưa tìm được?"
Lúc câu nói này được thốt ra, bà Trình nhỏ ở bên cạnh lấy khăn tay nhẹ nhàng lau cánh mũi, nương theo động tác này để che miệng, giấu đi vẻ khinh thường.
Trong lòng bà ta cũng thầm cảm thấy may mắn bản thân không vì Tô Tái Tái là thiên kim thật sự của nhà họ Bạch mà hủy bỏ hôn ước giữa Tiểu Xương và Ngữ Dung.
Coi như Ngữ Dung không phải là con ruột của nhà họ Bạch thì có làm sao? Tự con bé có khả năng thi đậu vào Huyền Học Viện của đại học Đế Đô, tương lai sẽ mang lại không ít lợi ích cho nhà họ Trình.
Về phần gia nghiệp của nhà họ Bạch... Có thì xem như là việc tốt, dệt hoa trên gấm*, nhưng không có... Với tiền đồ tương lai rộng mở thênh thang của Ngữ Dung, những thứ này có đáng là gì chứ?
Dệt hoa trên gấm*: ví với việc làm cho sự vật càng đẹp hơn.
