Thiên Kim Thật Lại Là Tôi - Chương 47
Cập nhật lúc: 25/12/2025 07:51
“Được, vậy thì chờ… A!” Người phụ nữ trẻ tuổi còn chưa nói xong đã bị Tô Tái Tái đứng ngay cửa làm cho giật mình.
Tô Tái Tái chậm rãi nâng mắt lên, nhìn về người phụ nữ giàu có mặt mũi đầy kinh hãi kia, rồi lướt qua cô ấy mà nhìn cô gái đứng phía sau. Một lúc sau cô mới hơi nghiêng người nhường đường, cũng cười nói xin lỗi với hai người họ.
“Thật xin lỗi, đã dọa hai cô rồi.”
“Hả… À, không sao đâu.” Người phụ nữ giàu có lắp bắp, cười lớn gật gật đầu với Tô Tái Tái, rồi cùng bạn cô ấy đi ra ngoài.
Tô Tái Tái đứng tại chỗ, cụp mắt nhìn. “Cô ta là ai?”
“Chắc là cô chủ nhà họ Bạch.”
“À ~~” Giọng nữ kéo dài ra, trong giọng nói còn mang theo vẻ miệt thị: “Hóa ra là cô ta à?”
Tô Tái Tái chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía một người trong số họ.
Cô cúi đầu nhìn xuống chân mình, cười nói: “Vận may của em tốt đó, chưa gì đã tìm được người rồi.”
[Meo…]
“Đi đi.” Tô Tái Tái nói, cô hơi dừng lại rồi thản nhiên bổ sung: “Có chị chống lưng đừng sợ.”
Cô vừa dứt lời, một cái bóng ở sát mặt đất nhanh chóng đuổi theo cô gái, hòa làm một thể với bóng dáng của cô ta.
Cô gái đang tiếp tục nói với bạn rằng vòng tay của cô ta tốt tới cỡ nào thì đột nhiên dừng lại, rùng mình một cái.
Cô ta hoàn hồn dưới sự hỏi thăm ân cần của bạn mình, lắc đầu không sao cả: “Không sao đâu, chúng ta qua bên kia đi.”
Nói xong cô ta chỉ về một hướng, tới khi hai người bọn họ rời đi về hướng khác, một cái đuôi mèo ung dung chậm rãi chuyển động trong cái bóng của cô ta.
Một giây sau đã không thấy tăm hơi của nó đâu.
“Ngữ Dung, nó đi đâu rồi con?” Sau khi đi trò chuyện xã giao với những người xung quanh cùng Bạch Văn Liên xong, Hứa Tần Nhã đến gần Bạch Ngữ Dung và hỏi.
Khi nói chuyện, nụ cười trên mặt bà ta đã nhạt hẳn đi.
“Đã ra ngoài chung với bà nội rồi ạ.” Bạch Ngữ Dung dịu dàng trả lời.
Hứa Tần Nhã gật đầu, sau khi dừng một chút thì lại nhìn về phía Bạch Ngữ Dung rồi an ủi cô ta: “Con đừng lo lắng, chờ nó về đây thì mình sẽ tìm thời gian gặng hỏi nó, hỏi xem làm sao mà nó lấy được giấy báo trúng tuyển của Đại học Đế Đô. Hôm nay con là nhân vật chính trong bữa tiệc đấy, mau xốc lại tinh thần đi, đừng để người ta chê cười mình chứ.”
Bạch Ngữ Dung nghe được mấy chữ “nhân vật chính trong bữa tiệc” thì nắm tay không khỏi siết chặt hơn vài phần, nhưng chỉ trong chốc lát là cô ta đã thả lỏng tay rồi gật đầu nói: “Vâng, con hiểu rồi ạ. Mẹ cứ yên tâm đi.”
“Ừ, thế thì tốt.” Hứa Tần Nhã gật đầu: “Đi tìm Tiểu Xương đi con.”
Bạch Ngữ Dung “vâng” một tiếng rồi mới xoay người đi về phía vị hôn phu Trình Ngạn Xương của mình.
Lúc quay người cô ta lại siết chặt nắm tay, làm móng tay ấn sâu vào lòng bàn tay.
Từ khi biết mình không phải là cô chủ thật sự của nhà họ Bạch, cô ta luôn cảm thấy tình cảnh của mình như ngàn cân treo sợi tóc, chỉ sợ bản thân lỡ làm sai gì đó xong sẽ bị Hứa Tần Nhã và những người khác ghét bỏ.
Cho nên chỉ cần Tô Tái Tái càng vô dụng thì giá trị của cô ta sẽ càng cao, nhưng bây giờ... Không ngờ Tô Tái Tái cũng được tuyển vào Đại học Đế Đô?!
Mặc kệ nguyên nhân thật sự đằng sau chuyện này là gì, nhưng cán cân giữa bọn họ đã không còn cân bằng nữa.
Ban nãy cô ta còn thấy trong mắt của ông ngoại và ông Trình toát ra vẻ trầm tư nữa chứ.
Điều này làm Bạch Ngữ Dung cảm thấy vô cùng kinh ngạc và sợ hãi.
Tô Tái Tái... Sao cô không ngoan ngoãn nằm yên trong vũng bùn đi.
Bạch Ngữ Dung thầm hận, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười tươi tắn, cô nhẹ nhàng gọi một tiếng “anh Ngạn Xương” rồi dịu dàng khoác tay của Trình Ngạn Xương, đứng ở đó nhận lấy sự khát khao và những lời chúc phúc của mọi người.
Chờ hai người trò chuyện với khách khứa xong xuôi và chuẩn bị dắt tay nhau sang một bên, Bạch Ngữ Dung ngẩng đầu định nói gì đó với Trình Ngạn Xương thì lại thấy anh ta đang đăm chiêu suy nghĩ.
Cô ta giật thót, sau đó cố gắng cười gượng: “Anh Ngạn Xương, anh đang nghĩ gì thế?”
“À, không có gì đâu.” Trình Ngạn Xương lấy lại tinh thần, anh ta nhìn về phía Bạch Ngữ Dung: “Anh chỉ thấy...”
Anh ta dừng một chút rồi nói tiếp: “Anh cảm thấy bác sĩ Chu cứ quen quen thế nào ấy.”
Thì ra là vậy...
Bạch Ngữ Dung âm thầm thở phào một hơi, sau đó vui vẻ nói với Trình Ngạn Xương: “Nếu có thể chữa trị cho bà nội thì bác sĩ Chu nhất định là bác sĩ có tiếng ở thành phố C rồi. Anh thấy ông ấy quen mắt cũng là chuyện bình thường.”
“Cũng phải.” Trình Ngạn Xương gật đầu, không suy nghĩ chuyện này nữa mà nhìn sang Bạch Ngữ Dung: “Thôi không nói chuyện này nữa. Ngữ Dung à, hai ngày nữa anh tính đi thủ đô, lúc đó sẽ có một cuộc đấu giá dành cho người trong nghề, nói không chừng chúng ta có thể mua được một ít đồ phù hợp với mình đấy.”
“Vâng. Chờ bữa tiệc kết thúc thì em sẽ nói cho ba mẹ biết.” Bạch Ngữ Dung nghĩ một lát rồi gật đầu: “Thầy Tần cũng muốn em tới trường sớm một chút, như vậy thì ông ấy mới có thể tranh thủ củng cố cơ sở cho em trước khi khai giảng.”
“Thế thì tốt quá.” Trình Ngạn Xương cười, dường như sực nhớ ra chuyện gì, anh ta hơi khựng lại: “À phải rồi, em vào Luyện Đan Viện nhỉ, vừa hay cuối tháng này có một buổi tọa đàm, đến lúc đó anh sẽ đi cùng em nhé, nhân tiện làm quen thêm với một ít giáo viên và giáo sư của Luyện Đan Viện luôn.”
“Vâng!” Bạch Ngữ Dung đáp lời, sau đó thân mật dựa vào người của Trình Ngạn Xương: “Anh Ngạn Xương, anh tốt với em quá.
Em còn tưởng là...”
Cô ta dừng một chút, giọng nói đầy tủi hờn: “Lúc biết mình không phải con ruột của ba mẹ, em còn tưởng rằng anh cũng sẽ bỏ rơi em chứ.”
Trình Ngạn Xương hơi chớp mắt, anh ta giơ tay vu.ốt ve mái tóc của Bạch Ngữ Dung rồi dịu dàng bảo: "Cô gái ngốc này, người anh thích là em chứ không liên quan gì tới gia thế của em cả."
Bạch Ngữ Dung vô cùng cảm động, sau khi đứng thẳng dậy, cô ta nhìn anh với ánh mắt sáng rỡ, trong lòng cũng âm thầm đắc ý.
Cô ta cảm thấy khá tiếc nuối vì Tô Tái Tái đã đi theo bà nội, bởi vậy không nghe được những lời mà anh Ngạn Xương nói với mình.
Nhưng đừng nói là không nghe được, cho dù có nghe thì đoán chừng Tô Tái Tái cũng chỉ thờ ơ nhìn cảnh này mà thôi.
Lúc này cô đang ngồi trên xe, vừa được bà nội Bạch thân mật nắm tay vừa nghe bà ấy nói đủ thứ trên trời dưới đất.
Tuy rằng chỉ toàn là những việc nhỏ nhặt thường ngày nhưng lại mang tới cảm giác ấm áp vô cùng.
“Cháu tới Đại học Đế Đô học như vậy, khi nào rảnh thì nhớ phải về thăm bà nội đó, biết không?” Bà nội Bạch nói, sau khi dừng một chút thì lại nhíu mày lắc đầu: “Không được không được, thôi để bà nội ngồi máy bay tới thăm cháu đi. Cháu chỉ cần chăm chỉ học hành cho tốt là được.”
Học hành cho tốt...
Tô Tái Tái nhẩm lại những chữ này trong lòng, chỉ cảm thấy vô cùng chua xót.
“Bà nội, bà phải giữ sức khỏe chứ, chờ khi nào cháu có rảnh thì sẽ về thăm bà ngay.” Cô cười với bà nội Bạch: “À phải rồi, hai bà cháu mình cũng có thể gọi video cho nhau thường xuyên được mà ạ, như thế thì bà có thể gặp cháu bất cứ lúc nào rồi.”
